Tác giả: Bùi Nguyên Phong
TRĂNG SÁNG CÙ LAO
Nha Trang giờ vui không em yêu?
Tháp Bà còn vươn ngóng mây chiều.
Hòn Chồng, hòn Vợ ghìm chân sóng.
Cô Tiên trằn trọc giấc cô liêu
"Phương Sài! Phương Sài!" Nghe ta gọi:
Nhớ ta! Phường Củi buồn co ro.
Một sớm mây về Long Sơn tự.
Vấp phải câu kinh lỡ hẹn hò.
Cửa Bé ghe vào mùa... Kĩu kịt
cá lên, cá xuống trắng sân đình
Bình Tân hùng hục... thơm lò mắm.
Đồng Bò dâu bễ giấc ba sinh
Cầu Đá chiều buông thuyền thấp thoáng
Trí Nguyên sình sịch tiếng đò đưa
Quạnh quẻ, kiêu sa lầu Bão Đại.
Lá vàng... Nhàn nhạt bóng người xưa
Xóm Bóng người về cho ta hỏi.
Cầu Cá vào quên lãng khi nào?
Đêm ấy giếng Làng em ngúng nguẩy
đôi thùng... Trăng sáng một Cù Lao.
Em gánh đôi thùng vào kỷ niệm
Gánh luôn đêm trăng sáng năm nào.
Heo hút phương trời anh vẫn nhớ
Cù Lao trong những giấc chiêm bao.
Nha Trang giờ vui không em yêu?
Tháp Bà còn vươn ngóng mây chiều.
Hòn Chồng, hòn Vợ ghìm chân sóng.
Cô Tiên trằn trọc giấc cô liêu
"Phương Sài! Phương Sài!" Nghe ta gọi:
Nhớ ta! Phường Củi buồn co ro.
Một sớm mây về Long Sơn tự.
Vấp phải câu kinh lỡ hẹn hò.
Cửa Bé ghe vào mùa... Kĩu kịt
cá lên, cá xuống trắng sân đình
Bình Tân hùng hục... thơm lò mắm.
Đồng Bò dâu bễ giấc ba sinh
Cầu Đá chiều buông thuyền thấp thoáng
Trí Nguyên sình sịch tiếng đò đưa
Quạnh quẻ, kiêu sa lầu Bão Đại.
Lá vàng... Nhàn nhạt bóng người xưa
Xóm Bóng người về cho ta hỏi.
Cầu Cá vào quên lãng khi nào?
Đêm ấy giếng Làng em ngúng nguẩy
đôi thùng... Trăng sáng một Cù Lao.
Em gánh đôi thùng vào kỷ niệm
Gánh luôn đêm trăng sáng năm nào.
Heo hút phương trời anh vẫn nhớ
Cù Lao trong những giấc chiêm bao.