Tác giả: Quan Dương
Ngửi Buồn
Ngửi buồn như có mùi thiu. anh mang ra hóng gió chiều ngồi phơi. chiều hiu hiu. chiếc lá rơi. đụng vào tiềm ức. buồn ơi thêm buồn. còn...
Người Bỏ Đi Rồi
(gửi G). người bỏ đi không bao giờ ngoảnh lại. ta bên này chờ đợi chỉ hoài công. nhìn con nước xuôi dòng ra biển lớn. ta ôm bờ ngắc ngoải bóng...
Người Ôm Dĩ Vãng
Tôi ôm dĩ vãng đi tìm. mùa xuân khuất phía sau chòm mây bay. mười năm với cuộc tình gầy. còn vương sợi tóc em bay lững lờ. đi tìm dĩ vãng . Ngu...
Nha Trang
Hừng đông nhú lên từ phía biển. cao hơn sợi tóc phủ chân mày. mặt trời như bóng đèn treo thấp. chiếu xuống Nha Trang thấy rõ ngày. loang loáng...
Nhánh Tóc
Đêm hôm qua. lúc nhỏ tựa vai anh. nhánh tóc nhỏ vướng vao hồn. lặng lẽ. anh bảo gió ... nhớ nhón chân khe khẽ. kẻo đánh động hương đêm đang...
Nhìn Em Ăn Phở
Chỉ là một trái ớt xanh. khẻ khàng em cắn khiến anh lại thèm. hỏi lòng sao lạ thế em? thì ra cũng tại môi tiên đỏ nồng. có gì trong bát phở...
Nhìn Em Bơi
Em bơi nằm ngữa trong hồ. nước trong thấy rõ ý đồ của anh. ngày xưa đi học dốt văn. nên giờ không biết tả tiên thế nào. nước ôm hai mảnh lao...
Nhớ
Tóc em dài mắc gì tôi. khi không ra đứng giữa trời nhìn mây. mây cao hơn cái vói tay. tháng chạp trời lạnh gió lay khó cầm. lại còn bày...
Nhớ Em
Nỗi nhớ em mỗi ngày mỗi dài thêm. như sợi tóc dài mỗi ngày mỗi bạc. sợi tóc bạc anh còn ra tiệm cắt. nỗi nhớ dài anh phải làm sao đây ? xưa...
Nhớ Ngược
Ngày chủ nhật sẽ là ngày tẻ nhất. kim đồng hồ treo ngược đỉnh nhớ nhung. mưa ướt sũng trên chỗ nằm lạnh cóng. đau đáu trời nhớ giọng nói rưng rưng...