Tác giả: Hưng Nguyễn
Em ru cho mình dăm nốt vu vơ
Từ điệu lý đa đoan của kiếp người - số phận
Hứng trọn vào lòng buồn vui - hạnh phúc
Ôm ấp vỗ về bằng ấm áp bao dung.
Em ru niềm tin vẽ chiếc lá cuối cùng
Giấu nỗi cô đơn qua mùa đông rất thật
Vờ như trong bụi mận
Con vàng anh đó tái sinh.
Em ru bóng đêm vừa vặn một cái nhìn
Ánh sáng que diêm len đầy khe cửa
Cánh đom đóm lạc bầy ngủ trên ô kính vỡ
Đốm lửa lập lòe khe khẽ loang ra
Em ru má hường thơm phấn bụi phôi pha
Chiu chắt nắng rơi gom bình minh đến sớm
Nhè nhẹ tay ngoan thoa môi mềm son vụn
Trái tim run run thứ xúc cảm guộc gầy
Em ru cuộc đời với tất cả thơ ngây
Trút hết đắm say nơi ái tình chơm chớm
Mặc kệ ngày mai khi tóc mềm nghiêng xuống
Đất có thương em mà rủ cánh hoa vàng
Loài chim nào bay theo sợi gió nhớ mênh mang
Loài chim nào đớn đau rồi không buồn hóa kiếp
Loài chim nào ngửa cổ khát hơi ngân dài câu lưu luyến
Loài chim còn nuối tiếc vút tận nóc trời dào dạt hát ru em.
Từ điệu lý đa đoan của kiếp người - số phận
Hứng trọn vào lòng buồn vui - hạnh phúc
Ôm ấp vỗ về bằng ấm áp bao dung.
Em ru niềm tin vẽ chiếc lá cuối cùng
Giấu nỗi cô đơn qua mùa đông rất thật
Vờ như trong bụi mận
Con vàng anh đó tái sinh.
Em ru bóng đêm vừa vặn một cái nhìn
Ánh sáng que diêm len đầy khe cửa
Cánh đom đóm lạc bầy ngủ trên ô kính vỡ
Đốm lửa lập lòe khe khẽ loang ra
Em ru má hường thơm phấn bụi phôi pha
Chiu chắt nắng rơi gom bình minh đến sớm
Nhè nhẹ tay ngoan thoa môi mềm son vụn
Trái tim run run thứ xúc cảm guộc gầy
Em ru cuộc đời với tất cả thơ ngây
Trút hết đắm say nơi ái tình chơm chớm
Mặc kệ ngày mai khi tóc mềm nghiêng xuống
Đất có thương em mà rủ cánh hoa vàng
Loài chim nào bay theo sợi gió nhớ mênh mang
Loài chim nào đớn đau rồi không buồn hóa kiếp
Loài chim nào ngửa cổ khát hơi ngân dài câu lưu luyến
Loài chim còn nuối tiếc vút tận nóc trời dào dạt hát ru em.