Tác giả: Phuongtim
Đời người tựa bóng câu qua cửa
Và họp tan bèo giữa dòng đời
Nhưng lòng ta mãi ai ơi
Nhớ đêm trăng lạnh nhớ lời đổi trao .
Đêm ngồi ngắm trăng sao bóng lẻ
Buồn rưng rưng gọi khẽ tên người
Sương rừng nhánh bạc chơi vơi
Một đêm tao ngộ cả đời không quên .
Từng nỗi nhớ chông chênh lối mộng
Giữa canh khuya lồng lộng gió về
Chập chùng mấy nẽo sơn khê
Rừng khuya cú gọi tư bề hoang vu .
Nghe chợt dậy hồn thu trong dạ
Lòng u hoài cỏ lá xác xơ
Trăng chênh chếch bóng trăng mờ
Xót xa thân phận bơ vơ giữa đời .
Mai không biết người còn nhớ tới
Khách lỡ đường một tối xa xưa
Quán buồn giữa một đêm mưa
Câu thơ khúc nhạc mình vừa trao nhau .
Hay người đi đã vào quên lãng
Bóng mờ phai dĩ vãng xa rồi
Quán người lại khúc giao bôi
Bên người khách mới quên rồi dáng xưa .
PT.937
Và họp tan bèo giữa dòng đời
Nhưng lòng ta mãi ai ơi
Nhớ đêm trăng lạnh nhớ lời đổi trao .
Đêm ngồi ngắm trăng sao bóng lẻ
Buồn rưng rưng gọi khẽ tên người
Sương rừng nhánh bạc chơi vơi
Một đêm tao ngộ cả đời không quên .
Từng nỗi nhớ chông chênh lối mộng
Giữa canh khuya lồng lộng gió về
Chập chùng mấy nẽo sơn khê
Rừng khuya cú gọi tư bề hoang vu .
Nghe chợt dậy hồn thu trong dạ
Lòng u hoài cỏ lá xác xơ
Trăng chênh chếch bóng trăng mờ
Xót xa thân phận bơ vơ giữa đời .
Mai không biết người còn nhớ tới
Khách lỡ đường một tối xa xưa
Quán buồn giữa một đêm mưa
Câu thơ khúc nhạc mình vừa trao nhau .
Hay người đi đã vào quên lãng
Bóng mờ phai dĩ vãng xa rồi
Quán người lại khúc giao bôi
Bên người khách mới quên rồi dáng xưa .
PT.937