Tác giả: Vân Đài
Nầy hồ, nầy cảnh, nầy người
Năm xưa ta cũng cùng ai hồ nầy
Anh em đoàn lũ sum vầy
Tìm hoa vãn cảnh vui ngày xuân sang
Hoa thơm cỏ quý bên đàng
Đón chào mừng khách tầm phương những người
Người vui cảnh lại càng tươi
Chim đua người nói, thuyền bơi quanh hồ
Đào đỏ thắm, liễu xanh đua
Ngẫm trong hồ hải, bấy giờ sạch không?
Cho hay là chốn bụi hồng
Máy tang thương đã xoay vòng biệt ly
Hoa xuân kia đã qua thì
Hồn xưa biết có đi về đâu đây
Nước xanh biếc khói mây bay
Hiu hiu gió thổi, hây hây cát vàng
Bơ vơ nọ chiếc thuyền nan
Ngày xưa đã vắng khóc than cũng rồi
Kìa nước ngậm chân trời xanh biếc
Thấy nước xuôi luống tiếc công danh
Hai ba năm uổng công trình
Trần gian sao sớm lọt vành thế ru!
Kìa tảng đá ngàn thu trước mặt
Anh cùng em tay dắt cùng ngồi
Ngâm thơ cổ luận chuyện đời
Vẻ tranh mây chó thợ trời khéo thay!
Kìa gió thổi lung lay nhành liễu
Chốn hoa lâm vẳng điệu đờn hay
Nào ngờ lao khách xưa nay
Hồn thiêng phảng phất cỏ cây chốn này
Nầy cây cỏ, nầy nước mây
Mây xanh nước bạc hoa bay tơi bời
Bới hoa vạch cỏ tìm người
Khóc than sự cũng đã rồi biết sao!
Nước non phải nước non nào?
Xưa sao thanh lịch giờ sao u sầu?
Lòng người chẳng đánh mà đau
Cùng anh Đ.H.B. dạo hồ Tây năm 1920.
Nguồn: Phụ nữ tân văn, số 59, ngày 3-7-1930
Năm xưa ta cũng cùng ai hồ nầy
Anh em đoàn lũ sum vầy
Tìm hoa vãn cảnh vui ngày xuân sang
Hoa thơm cỏ quý bên đàng
Đón chào mừng khách tầm phương những người
Người vui cảnh lại càng tươi
Chim đua người nói, thuyền bơi quanh hồ
Đào đỏ thắm, liễu xanh đua
Ngẫm trong hồ hải, bấy giờ sạch không?
Cho hay là chốn bụi hồng
Máy tang thương đã xoay vòng biệt ly
Hoa xuân kia đã qua thì
Hồn xưa biết có đi về đâu đây
Nước xanh biếc khói mây bay
Hiu hiu gió thổi, hây hây cát vàng
Bơ vơ nọ chiếc thuyền nan
Ngày xưa đã vắng khóc than cũng rồi
Kìa nước ngậm chân trời xanh biếc
Thấy nước xuôi luống tiếc công danh
Hai ba năm uổng công trình
Trần gian sao sớm lọt vành thế ru!
Kìa tảng đá ngàn thu trước mặt
Anh cùng em tay dắt cùng ngồi
Ngâm thơ cổ luận chuyện đời
Vẻ tranh mây chó thợ trời khéo thay!
Kìa gió thổi lung lay nhành liễu
Chốn hoa lâm vẳng điệu đờn hay
Nào ngờ lao khách xưa nay
Hồn thiêng phảng phất cỏ cây chốn này
Nầy cây cỏ, nầy nước mây
Mây xanh nước bạc hoa bay tơi bời
Bới hoa vạch cỏ tìm người
Khóc than sự cũng đã rồi biết sao!
Nước non phải nước non nào?
Xưa sao thanh lịch giờ sao u sầu?
Lòng người chẳng đánh mà đau
Cùng anh Đ.H.B. dạo hồ Tây năm 1920.
Nguồn: Phụ nữ tân văn, số 59, ngày 3-7-1930