Tác giả: Đinh Kim Chung
(Lục bát trường điệp)
Một hôm ta ngắm CHÂN ta
Ngỡ ai nu nống nu na CHÂN mình
Còn mang nặng tấm CHÂN tình
Ngày em đặt dấu CHÂN xinh vào đời
Ta ngồi vẽ lại CHÂN trời
Chìm trong bọt sóng xa vời CHÂN mây
CHÂN thành ta với vòng tay
Yêu em CHÂN thật đến day dứt lòng
Rồi tình nhẹ tựa CHÂN không
Dấu CHÂN người bước còn lồng qua tim
Lệ trào khóe mắt CHÂN chim
Người đời gian dối sao tìm CHÂN phương
Tình yêu dồn đến CHÂN tường
Đớn đau một kiếp vô thường CHÂN nhân
Đã từng chung bước CHÂN trần
Sao tình chết đứng như CHÂN cột đèn
Dốc tình in gót CHÂN êm
Câu CHÂN, thiện, mỹ người quên thật rồi
Cuộc tình CHÂN thực chia phôi
Mình ta mỏi bước CHÂN côi địa đàng
Hương tình rớt rụng CHÂN nhang
Từ khi người bước CHÂN sang vĩnh hằng
CHÂN ta mỏi bước đường trăng
Đành xoa dấu vết dịu dàng CHÂN em
Hồn xưa tạc dấu CHÂN quen
Bước so lại bước CHÂN thêm nhạt nhòa
Ngày phai nhạt dấu CHÂN qua
CHÂN thành giữ lại, ngọc ngà đánh rơi
Một hôm ta ngắm CHÂN ta
Ngỡ ai nu nống nu na CHÂN mình
Còn mang nặng tấm CHÂN tình
Ngày em đặt dấu CHÂN xinh vào đời
Ta ngồi vẽ lại CHÂN trời
Chìm trong bọt sóng xa vời CHÂN mây
CHÂN thành ta với vòng tay
Yêu em CHÂN thật đến day dứt lòng
Rồi tình nhẹ tựa CHÂN không
Dấu CHÂN người bước còn lồng qua tim
Lệ trào khóe mắt CHÂN chim
Người đời gian dối sao tìm CHÂN phương
Tình yêu dồn đến CHÂN tường
Đớn đau một kiếp vô thường CHÂN nhân
Đã từng chung bước CHÂN trần
Sao tình chết đứng như CHÂN cột đèn
Dốc tình in gót CHÂN êm
Câu CHÂN, thiện, mỹ người quên thật rồi
Cuộc tình CHÂN thực chia phôi
Mình ta mỏi bước CHÂN côi địa đàng
Hương tình rớt rụng CHÂN nhang
Từ khi người bước CHÂN sang vĩnh hằng
CHÂN ta mỏi bước đường trăng
Đành xoa dấu vết dịu dàng CHÂN em
Hồn xưa tạc dấu CHÂN quen
Bước so lại bước CHÂN thêm nhạt nhòa
Ngày phai nhạt dấu CHÂN qua
CHÂN thành giữ lại, ngọc ngà đánh rơi