Nỗi Niềm Dưới Mưa

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Nỗi Niềm Dưới Mưa

Mây đen mù mịt trải giăng đầy
Kín cả khung trời buổi sáng nay
Gió thổi từng hồi nơi diệu vợi
Đẩy bầu lạnh lẽo, buốt bàn tay!

Rỉ rả giọt rơi đẫm mái nhà
Âm buồn lay động cõi lòng ta
Lâng lâng cảm xúc, quay về nhớ
Cái thuở thanh xuân lắm đậm đà

Giông gió, bão bùng có sợ chi
Đường đi thẳng hướng cứ mà đi
Mưa to chỉ việc ngang dừng đụt
Chẳng lạnh, chẳng lâu, chẳng có gì

Giờ đây cảm thấy nỗi niềm lo
Cột có vững chân, nóc có rò
Nền thấp hay cao, không ngập nước
Coi chừng cảm lạnh mỗi khi ho!…

Mới hay thắm thoát chuỗi thời gian
Sâu thẳm từ trong đã đổi hàng
Mặc kệ, an nhiên, nào vướng bận
Trở thành nghĩ ngợi với miên man

Nửa cảm thấy vui, nửa thấy buồn
Vui vì hiểu được tiếng rung chuông
Giúp sầu lắng đọng, thôi trăn trở
Dạ vẫn an nhiên bởi tỏ tường

Còn buồn trống vắng, cảnh đìu hiu
Nắng rụng dần loang sắc ảnh chiều
Da diết nằm đây mà chẳng thể
Để hoài thao thức, bóng liêu xiêu!

17/7/2017
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized