Nỗi Lòng Hồn Lang Về Cõi Thế 17

Tác giả: Nhất Lang Nguyễn Thành Sáng

NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ 17

Êm ả chìm say đỉnh tán mờ
Chợt từ thăm thẳm cõi chơ vơ
Bừng lên tia chớp, lay hồn dậy
Ngẩng thấy Mẹ hiền giữa giấc mơ...

Con ơi! Mẹ ngắm nhìn con trẻ
Tợ chiếc lá vàng buổi xế trưa
Lủng lẳng vật vờ đeo tạm nhánh
Chờ cơn thổi mạnh, nhẹ đưa qua

Tợ dưới hoàng hôn nắng nhạt bầu
Chim đơn gãy cánh nghẹn về đâu
Thẫn thờ dã dượi, nằm buông xác
Mặc kiến bu quanh, thú bổ nhào...

Mẹ nhớ năm xưa ảnh dáng hình
Chí hùng nam tử dựng thênh thang
Mà nay như thể màn u ám
Tràn ngập bao vây sợi ánh tàn...

Mẹ ơi! Tha thứ con khờ dại
Nặng nỗi ưu tư trước cảnh đời
Để phút chạnh lòng bi lụy nhỏ
Kéo dần ý sống lạc chơi vơi...

Con ạ! Bão giông rồi cũng tạnh
Mây che mù mịt cũng rồi tan
Cũng rồi giông bão, rồi mù mịt
Luẩn quẩn vòng xoay giữa cõi trần

Lờ lững con thuyền trong biển gió
Tìm về bến đổ tận ngàn xa
Dưới luôn vỗ đẩy, trên vần vũ
Vững lái tay chèo ở chính ta

Chang chang hè nóng, chân tê mỏi
Mãi bước hay chùn, dạ lắt lay
Nào có chi bằng tìm bóng mát
Tạm thời ghé lại, giấc no say

Tỉnh táo thong dong tiếp dặm trường
Bóng chiều dẫu vọng những hồi chuông
Âm thanh ảm đạm gieo niềm cảm
Biết giữ con tim đúng nỗi buồn

Hỡi hồn con trẻ Mẹ hoài thương!


"Hồn lang gặp Mẹ
trong mơ khuyên nhủ..."


22/1/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Chưa phân loại
Uncategorized