Tác giả: Phù Dung
Mỗi đêm,
Thắp một ngọn nến màu đen.
Lửa rực rỡ vàng,
Tham lam vẫy vùng đục khoét.
Giọt lệ đen tuyền,
Rơi trên chiếc dĩa pha lê. Phản chiếu...
Hư vô.
Trang thư viết dở,
Lăn lóc bên cạnh cốc rượu vang đỏ,
Như máu vắt cạn từ trái tim khô.
Đóa hoa chết,
Trong chiếc bình mẻ không nước...
Chơ vơ.
Xâu chuỗi ngọc,
Hạt trắng hạt ngà.
Sợi dây tơ ủ thời gian rã mục,
Rải giọt châu rơi vương vãi trên vuông khăn lụa tím...
Mong manh.
Những ngón tay xương,
Bâng quơ lướt trên phím cổ.
Âm vang áo não từ trong huyệt mộ,
Mấy độ trăng xưa khói sương mịt mù vây phủ...
Hoang vu.
Đêm đã tàn,
Ngọn nến đen vẫn còn hiu hắt.
Môi xanh đắng chát,
Mắt tắt hồn tan...
Thênh thang.
Thắp một ngọn nến màu đen.
Lửa rực rỡ vàng,
Tham lam vẫy vùng đục khoét.
Giọt lệ đen tuyền,
Rơi trên chiếc dĩa pha lê. Phản chiếu...
Hư vô.
Trang thư viết dở,
Lăn lóc bên cạnh cốc rượu vang đỏ,
Như máu vắt cạn từ trái tim khô.
Đóa hoa chết,
Trong chiếc bình mẻ không nước...
Chơ vơ.
Xâu chuỗi ngọc,
Hạt trắng hạt ngà.
Sợi dây tơ ủ thời gian rã mục,
Rải giọt châu rơi vương vãi trên vuông khăn lụa tím...
Mong manh.
Những ngón tay xương,
Bâng quơ lướt trên phím cổ.
Âm vang áo não từ trong huyệt mộ,
Mấy độ trăng xưa khói sương mịt mù vây phủ...
Hoang vu.
Đêm đã tàn,
Ngọn nến đen vẫn còn hiu hắt.
Môi xanh đắng chát,
Mắt tắt hồn tan...
Thênh thang.