Tác giả: Lê Văn Ngăn
Trong bất tận của dòng thời gian, tôi có một buổi chiều nắng vàng
buổi chiều em đã đến với tôi nơi căn nhà trọ
đặt bàn tay lên tâm hồn tôi để mở ra một cánh cửa.
Mấy mươi năm rồi, tôi vẫn ngồi nhìn qua cánh cửa
đợi em trở về dưới nền trời sao khuya
đợi nhìn thấy lại tất cả vẻ đẹp của quê hương đều hiển hiện trên người em năm hai mươi tuổi.
Dọc con đường đời xa tắp ngoài kia
tôi đã nhìn thấy em đi bên cạnh người sống ngược xuôi người chết nằm im lặng
Trên sự sống và sự chết
chúng ta may mắn được đời dành cho một mối tình không thể tìm thấy ở các thương trường.
Tôi sẽ không bao giờ khép lại cánh cửa tâm hồn đã mở
Mai sau, nếu em có dịp trở về lúc tôi đã đi xa
xin đừng quên nhìn vào bên trong ký ức
Nơi ấy,
tôi còn giữ nguyên vẻ đẹp thuở ban đầu
buổi chiều em đã đến với tôi nơi căn nhà trọ
đặt bàn tay lên tâm hồn tôi để mở ra một cánh cửa.
Mấy mươi năm rồi, tôi vẫn ngồi nhìn qua cánh cửa
đợi em trở về dưới nền trời sao khuya
đợi nhìn thấy lại tất cả vẻ đẹp của quê hương đều hiển hiện trên người em năm hai mươi tuổi.
Dọc con đường đời xa tắp ngoài kia
tôi đã nhìn thấy em đi bên cạnh người sống ngược xuôi người chết nằm im lặng
Trên sự sống và sự chết
chúng ta may mắn được đời dành cho một mối tình không thể tìm thấy ở các thương trường.
Tôi sẽ không bao giờ khép lại cánh cửa tâm hồn đã mở
Mai sau, nếu em có dịp trở về lúc tôi đã đi xa
xin đừng quên nhìn vào bên trong ký ức
Nơi ấy,
tôi còn giữ nguyên vẻ đẹp thuở ban đầu