Mang Mang Nỗi Nhơ.

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Mang Mang Nỗi Nhớ

Ta đi trong nắng hoàng hôn
Lan man nhung nhớ, thả hồn về xưa
Về xưa, nỗi nhớ đủ chưa
Mà như hụt hẫng mới vừa hôm qua...

Lang thang những lúc chiều tà
Băn khoăn, thao thức la đà mây sương
Nhìn xa hun hút dặm trường
Lắm khi dào dạt, nhẹ luồn vu vơ

Mênh mông sóng nước vật vờ
Biển đời bát ngát, thẫn thờ dấu chân
Âm u bàng bạc không tầng
Chơi vơi, lạc lõng ngỡ ngàng ánh treo...

Thế rồi vườn vắng chim kêu
Cành nghiêng phiến lá, dập dìu gió giông
Lắc đưa mấy sợi tia hồng
Bật nguồn cảnh vật, xoay vòng đổi thay

Hoa thắm nở, hương thoảng bay
Chứa chan hấp dẫn trải đầy rung rinh
Đìu hiu vắng lặng riêng mình
Giờ đây bỗng chốc hữu tình nên thơ...

Dừng chân đứng giữa khung mờ
Chập chờn dĩ vãng, ngẩn ngơ dạ sầu
Thăng trầm lận đận biết bao
Bóng câu khoảnh khắc, nao nao cõi lòng

Còn gì để luyến để mong
Còn chi ấp ủ để không chán chường
Có ai đi nốt quảng đường
Chẳng lần ngoảnh lại chạnh buồn vấn vương...


03/07/2020
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized