Lời Thơ Từ Đáy Mộ

Tác giả: Trần Văn Lương

Kính dâng hương linh chị PC
(Cuối cùng em cũng đã làm tròn được lời hứa
với lòng mình lúc đứng cạnh giường bệnh của chị ở
New York vào một ngày tưởng chừng đà xa lắm.
Hy vọng trong một kiếp nào đó, những dòng thơ cuối đời
chưa kịp đọc của chị sẽ đến được tay người ấy)



*Giờ lâm chung sắp điểm,
Em một mình, chiều bệnh viện bơ vơ,
Hồn mong manh, nguyện ước cũ lu mờ,
Duyên tái ngộ chẳng bao giờ có nữa.
Thiên đàng đóng cửa
Ngày mình bỡ ngỡ chia tay.
Em theo chồng, nội trợ vá may,
Anh giong ruổi miệt mài thiên lý.
Nửa thế kỷ xa nhau rồi anh nhỉ !
Đời dẫu dài, cũng chỉ thoáng phù vân,
Kể từ hôm anh lặng đứng chôn chân,
Em trở gót, bần thần nghe gió khóc.
Rồi đêm lạnh, sương dầm xơ mái tóc,
Dòng sông buồn về đổ dốc phương xa,
Em loay hoay con cái với việc nhà,
Màu phượng cũng phôi pha theo ngày tháng.
Cũng có lúc lòng vật vờ lãng đãng,
Bóng ngày xanh thấp thoáng lượn vu vơ,
Nhưng biết thân đã yên bến yên bờ,
Em đuổi vội cơn mơ vào bóng tối.
Em vẫn biết, em là người có lỗi,
Dù bao năm vẫn tự dối lòng mình,
Rằng chẳng qua vì lệnh của gia đình,
Mà em đã phụ tình người trai đó.
Khi dĩ vãng thập thò gây sóng gió,
Em dặn mình phải gạt bỏ ngoài tim,
Nên cắn răng, tê tái cố nhận chìm
Những kỷ kiệm cứng đầu rình nổi dậy.
Người con gái xa anh ngày xưa ấy,
Với thời gian đã mấy bận lên bà.
Chợt một ngày thân góa bụa xót xa,
Vành tang phủ, tóc theo đà bạc trắng.
Rồi từ đó dòng đời thêm vắng lặng,
Gánh gia đình vẫn nặng buốt đôi vai.
Đếm hoàng hôn, lòng dần tạm nguôi ngoai,
Cùng con cháu vui tháng ngày sót lại.
Hạnh phúc nhỏ cũng không bền được mãi,
Bệnh nan y, em quằn quại đớn đau,
Xác thân khô như đốm lửa cạn dầu,
Người xưa đó, biết đâu mà thăm hỏi.
Trên giường bệnh, em đêm ngày mòn mỏi,
Trong thâm tâm vẫn gắng gỏi ngóng chờ.
Bỗng một chiều, lòng cứ ngỡ là mơ,
Bên giường bệnh, khách bất ngờ tìm đến.
Người con gái, xưa em hằng quý mến,
Suýt gọi em bằng hai tiếng "chị dâu",
Chẳng biết nhờ được tin tức nơi đâu,
Vượt ngàn dặm, tìm nhau nơi đất lạ.
Trong phút chốc, cây khô vùng trổ lá,
Chuỗi ngày xanh tất tả trở về thăm,
Em thả hồn theo quá khứ xa xăm,
Vực sống dậy những tháng năm khờ dại.
Rồi dù chẳng có duyên phần gặp lại,
Em may còn được điện thoại cùng anh.
Mừng thấy anh nhiều con cháu vây quanh,
Sống hạnh phúc và an lành toại ý.
Em muốn ngỏ lời cám ơn cùng chị,
Người vợ tào khang tận tụy hiền lành,
Đã một đời luôn lo lắng cho anh,
Nhưng ngần ngại, phút này đành lỡ dịp.
Ngày xưa đó, mình bước đầu sai nhịp,
May cuối đời, còn kịp biết tin nhau,
Trong muộn màng, vài câu nói vội trao,
Hàn huyên đó có khác nào trăn trối.
Anh bảo đừng tiếc hối,
Tại số phần, mình có lỗi gì đâu,
Chỉ vì duyên mà chẳng nợ nần nhau,
Nên Trời khiến hai chuyến tàu hai lối.
Hôm nói chuyện trên đường dây lần cuối,
Em nhịn đau, cứng cỏi cố gượng cười,
Hẹn anh một buổi đẹp trời,
Sẽ đọc hết những lời thơ em viết.
Nhưng chua xót, sức em dần cạn kiệt,
Phút giây nầy, cái chết đã gần quanh,
Những vần thơ em muốn đọc cho anh,
Anh tha lỗi, phải đành chờ kiếp khác.
Xác thân dù rã nát,
Lòng nầy muôn thác không phai.
Em luôn mong mạng sống mãi kéo dài,
Để chuộc lại những tháng ngày cách biệt.
Nhưng định mệnh vẫn muôn phần khắc nghiệt,
Em van nài mà giả điếc làm thinh.
Để giờ đây, khi đến lúc đăng trình,
Đường thiên cổ, chỉ mình em lặng lẽ.
Anh ơi, đà quá trễ,
Để dài dòng kể lể cùng nhau.
Những băn khoăn, những thao thức nghẹn ngào,
Cũng đành sẽ theo em vào đất lạnh.
Nỗi đau đớn hơn nửa đời sóng sánh,
Phút giây này đã đặc quánh thành thơ,
Em xin anh hãy kiên nhẫn đợi chờ,
Em sẽ đọc cho anh từ đáy mộ.
x
x x
Trên nét mặt thời gian vừa xóa sổ,
Thoáng mông lung chút thống khổ cuối đời.
Những vần thơ chưa kịp đọng thành lời,
Vẫn âm ỷ trong xác người bất hạnh.

Cali 11/2009
Chưa phân loại
Uncategorized