Con Đường Khói Thuốc

Tác giả: Trần Văn Lương

(Để tưởng nhớ hương linh những điếu Bastos
đã một thời sưởi ấm thân xác gầy còm của
những chàng sinh viên nghèo Đà Lạt.
Và cũng để xót thương cho bao mối tình học
trò ngày xưa đã phải dở dang vì chiến cuộc.)

Hồn thất thểu lang thang,
Mơ màng theo tiếng guốc.
Tay bút nghiên gầy guộc,
Đường khói thuốc mong manh.

Con phố đổ chênh vênh,
Sầu lênh đênh đỉnh dốc.
Đốm lửa buồn cô độc,
Chiều Đại Học xót xa.

Lần lữa tháng ngày qua,
Xác hoa tàn nhạt vết,
Tuổi học trò mỏi mệt,
Màu khói chết bơ vơ.
x
x x
Đà Lạt vắng, trời thưa,
Phố dài, mưa trăn trở.
Quán bên đường hé mở,
Người bỡ ngỡ quen nhau.

Đèn gác trọ xanh xao,
Đêm hư hao, giấc vỡ,
Bụi quen dần sách vở,
Tình trót lỡ trao nhau.

Trầu đã bén hơi cau,
Ngọt ngào câu hẹn ước.
Ngõ khuya về trơn trượt,
Nhè nhẹ bước bình yên.

Hồ lạnh đắm sao đêm,
Chân khuya mềm dấu cỏ.
Con trăng già tróc vỏ,
Nhìn gió, sắt se lòng.

Từng đốm thuốc đỏ hồng,
Nở bừng cong ánh mắt.
Khói tình thơ đắng ngắt,
Lần khóa chặt bờ môi.

Người mải bận rong chơi,
Trong khung trời bướm mộng,
Nên nửa đời thi hỏng,
Đành tuyệt vọng lên đường .
x
x x
Thân vất vả chiến trường,
Khói buồn vương dấu đạn.
Rồi theo chân bè bạn,
Người gặp nạn, xuôi tay.

Thiên cổ, áng mây bay,
Có còn hay chốn cũ,
Cánh hoa vàng héo rũ,
Vẫn ấp ủ chờ mong.

Gió lạ hú đồi thông,
Sương đông bồng nắng quái.
Chân xanh mùi cỏ dại,
Lòng biết mãi xa nhau.

Kỷ niệm tự năm nao,
Thầm lao xao trăn trối.
Mắt đong đầy bóng tối,
Hương khói giỗi hờn tan.

Lời lệ nhỏ miên man,
Mảnh hồng nhan lem luốc.
Trên lối về quen thuộc,
Khói thuốc chẳng còn bay.

Trần Văn Lương
Cali, 12/2005
Chưa phân loại
Uncategorized