Tác giả: Nguyễn Trung Nghĩa
Bảy năm rồi em ra đi vĩnh viễn
Mang theo em nhiều hoài bảo chưa thành
Một mình em cô độc giửa đất lành
Em có nhớ những bạn bè xưa củ
Ngày đưa em, anh bên bờ xứ lạ
Không biết làm gì chỉ biết nhớ thương
Nhìn trời mưa lòng càng thấy buồn hơn
Em có lạnh nơi chốn xâu mộ huyệt ?
Có những lúc anh giận trời oan nghiệt
Sao cho em nhiều đau khổ cuộc đời
Em xanh xao , em dễ vở , chơi vơi
Em chông chênh như liểu mềm trước gió
Dáng em gầy buồn như là lá cỏ
Bé tiểu thư công chúa của lớp mình
Nhưng hồng nhan thường bạc phận vô tình
Em ra đi không một lời từ giả .
Ngày đưa em bạn bè chắc đủ cả
Chỉ có anh lưu lạc tận nơi này
Lòng thương em đến tâm trí hao gầy
Hồn khắc khoải với trăm ngàn dĩ vãng ...
Mang theo em nhiều hoài bảo chưa thành
Một mình em cô độc giửa đất lành
Em có nhớ những bạn bè xưa củ
Ngày đưa em, anh bên bờ xứ lạ
Không biết làm gì chỉ biết nhớ thương
Nhìn trời mưa lòng càng thấy buồn hơn
Em có lạnh nơi chốn xâu mộ huyệt ?
Có những lúc anh giận trời oan nghiệt
Sao cho em nhiều đau khổ cuộc đời
Em xanh xao , em dễ vở , chơi vơi
Em chông chênh như liểu mềm trước gió
Dáng em gầy buồn như là lá cỏ
Bé tiểu thư công chúa của lớp mình
Nhưng hồng nhan thường bạc phận vô tình
Em ra đi không một lời từ giả .
Ngày đưa em bạn bè chắc đủ cả
Chỉ có anh lưu lạc tận nơi này
Lòng thương em đến tâm trí hao gầy
Hồn khắc khoải với trăm ngàn dĩ vãng ...