Khoảng Trời Xuân

Tác giả: Quang Nguyễn

Nắng quá dịu đan xen qua làn tóc
Gió rất hiền mơn mởn mùi trinh nguyên
Cánh chim bay hòa điệu dưới mây huyền
Trời long lanh,lem áo em xanh thẳm
Thiên nhiên này không khí mang xuân ẩm
Lạnh đầu mùa chị Đông vừa đi qua
Áo em xanh,trắng trong da nỏn nà
Môi duyên dáng bên hàng mai nũng nịu
Mang xuân về ngoài đầu ngõ thướt tha
Khắp quê hương tô đẹp những bông hoa
Màu bé nhỏ liêu xiêu đua nhau rộ
Em say xưa hát lên bài vọng cổ
“có mùa xuân người ở xa không về
Nhớ mẹ già bên bếp lửa hương quê
Nấu bánh tét đêm giao thừa trông ngóng
Nhớ thương con xuân nay ở đất lạ”
Ôi bài hát! Điệu buồn không thể tả
Như đất trời thay sắc dưới dung nhan
Mùa xuân nay én đưa tin về làng
Niềm hạnh phúc mùa màng vui no ấm
Anh nghe xuân từ tâm hồn sâu thẳm
Tuổi ấu thơ,bếp hồng rực khói hương
Đêm ba mươi, thức suốt, nôn nao sáng
Quần áo sẵn,chờ đến sáng mồng một
Xuân năm nay gợi những kí ức về
Khoảng trời yêu mộc mạc của làng quê
Anh nghe gió thổi nhẹ dịu dàng lắm
Xuân nảy mầm nuôi tóc em thêm dài
Nắng nhạt ấm,tô rạng đôi mắt nai
Em là ngọc trong tầm xuân hé nụ
Thân đầy hương từ hơi xuân ấp ủ
Khoảng trời nay yêu yêu mai rắc vàng
Gió lung linh ca ngợi mùa xuân.
Chưa phân loại
Uncategorized