Tác giả: Phuongtim
Bỗng dưng ta lại ghét mùa thu
Ghét lá vảng rơi lẫn sương mù
Ghét mây lãng đãng trời tháng chín
Cả nắng chiều rơi trên dốc mơ.
Bỗng dưng ta ghét nắng hoàng hôn
Gợi nỗi buồn dâng nặng trong hồn
Ghét ánh trăng treo đêm thu mộng
Rọi sáng cho lòng đau thêm hơn.
Bỗng dưng ta ghét gió thu sang
Mang cả hồn thu mộng võ vàng
Mưa thu ảm đạm gieo sầu nhớ
Từng giọt mưa buồn rơi vỡ tan.
Ai bảo mùa thu đẹp mỹ miều
Heo may nhè nhẹ thoáng hiu hiu
Hay tại thi nhân người mơ tưởng
Còn ta thu lạnh buồn cô liêu.
Ghét lá vảng rơi lẫn sương mù
Ghét mây lãng đãng trời tháng chín
Cả nắng chiều rơi trên dốc mơ.
Bỗng dưng ta ghét nắng hoàng hôn
Gợi nỗi buồn dâng nặng trong hồn
Ghét ánh trăng treo đêm thu mộng
Rọi sáng cho lòng đau thêm hơn.
Bỗng dưng ta ghét gió thu sang
Mang cả hồn thu mộng võ vàng
Mưa thu ảm đạm gieo sầu nhớ
Từng giọt mưa buồn rơi vỡ tan.
Ai bảo mùa thu đẹp mỹ miều
Heo may nhè nhẹ thoáng hiu hiu
Hay tại thi nhân người mơ tưởng
Còn ta thu lạnh buồn cô liêu.