Em Người Con Gái Việt Nam.

Tác giả: Nguyên Thạch

( Thương mến gởi: LTCN )

Tôi thốt lời thơ.
Nơi đèn mờ phố vắng.
Nghĩ về em.
Với nỗi niềm muôn ngàn cay đắng.
Hỡi tấm thân gầy hình hài nhỏ bé.
Trầm uất cô đơn lặng lẽ.
Ở trại giam.

Hỡi em người con gái Việt Nam.
Hào hùng của giống nòi Trưng Triệu.
Cũng góc phố tôi gục đầu chợt hiểu.
Khối óc bàn tay này.
Chưa dịp góp phần cho Tổ Quốc điêu linh.
Người con gái Việt Nam ơi.
Trong tim em chứa triệu triệu hương tình.
Nào chỉ biết cho riêng mình êm ấm.

Thương em lắm.
Tình thương tim nồng ấm.
Xin gởi đến em một tấm lòng thành.
Nơi tôi viết không có mảnh trời xanh.
Và thơ mộng như những cặp uyên ương tha thiết.
Mà ở lòng mến phục.
Tôi gắng thốt những lời văn.
Của thôn dã vùng khô cằn sỏi đá.
Nơi không tiếng chim ca.
Rừng khô trụi lá.
Nơi bao cảnh đời nghiệt ngã tang thương.
Chốn lam lũ núi rừng rẫy nương khốn khổ...

Hôm nay nghe tin em.
Hồn tôi sụp đổ.
Trại giam tội tù.
Không là chổ em vươn.
Tạm chia ly.
Xin gởi chút mến thương.
Triệu người sẽ nối đường em tiến tới.

Nguyên Thạch.
08/03/07.
Chưa phân loại
Uncategorized