Em Cứ Buồn Rồi Quên Tôi Đi

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Em Cứ Buồn Rồi Quên Tôi Đi

Em cứ buồn, buồn thật là nhiều đi
Cho phút cuối ảnh thề còn lảng vảng
Để mai kia khung trời tan nhạt nắng
Chuỗi héo tàn, trầm lắng, nhẹ nhàng rơi!

Bởi vì ta khoảnh khắc một canh đời
Duyên thơ thắm đầy vơi ngàn cảm xúc
Và cũng lắm ngập tràn bao nhói nhức
Khiến thời gian từng phút nhẹ rời xa

Mới hôm nào, sắc nét đoá huỳnh hoa
Dưới hoàng hôn, ngọc ngà phơi diễm lệ
Một cái gì thanh tao hoà ngạo nghễ
Khiến lữ hành bóng xế động lòng xem

Rồi từ đó cứ mỗi độ về đêm
Có một kẻ bên thềm giương ánh mắt
Đến nơi ấy cho niềm mơ góp nhặt
Men hương tình phảng phất đọng đâu đây!..

Hồn đôi mình xoè nắm chặt bàn tay
Giữa lộng gió nhẹ bay vào vũ trụ
Tấc lòng tôi luôn nâng niu cùng ấp ủ
Mộng suối nguồn, biển cả, cõi thênh thang

Mà hỡi ôi! Đàn trổi khúc tình tang
Não nuột quá khiến trăng vàng rớt núi
Đành âm thầm dưới khung trời thui thủi
Khép buồng tim, rẽ lối vó buông cương

Con ngựa tôi lặng lẽ nẻo màn sương
Xa mất hẳn con đường chiều thu trước
Có đôi lúc chạnh lòng người cất bước
Nhớ bờ sông, bến nước, một con đò!...


26/11/2016
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized