Tác giả: Nhà Quê
Lần đầu Má cho ăn canh rau đắng
Có được đâu rơi nước mắt dỗi hờn
Mái lá nghèo cơm một món độc đơn
Nghe nghèn nghẹn Má dấu buồn sâu thẳm
Loài rau dại của một thời mê đắm
Con dế chắt chiu chăm sóc từng ngày
Cũng bận vang lừng cũng lúc chua cay
Chúng trôi trôi mãi giữa dòng hoài niệm
Gặp bạn cũ ngày xưa bao kỷ niệm
Sớm mai ngồi nhấm nháp tách cà phê
Nhắc huyên thuyên thuở bao thứ ham mê
Không sót một ai đứa còn đứa mất
Mấy mươi năm đã bước qua đời thật
Khép cổng trường xưa đối diện kiếp người
Hợp hợp tan tan còn có nữa thôi
Biết đâu đấy sẽ lại còn lần rẽ
Ở một nơi nỗi buồn luôn lặng lẽ
Món canh rau tiếng dế gáy đầu đời
Rủ nhau về khuấy động mãi hồn thôi
Trong góc thẳm chúng được dành khác biệt
Cọng rau nhỏ bám rễ sâu nào biết
Lan rất nhanh tràn ngập cã cõi lòng
Lá khép nép nằm chờ nắng hững đông
Tô canh mượt đượm tình hơn bao vật
Nhà Quê
(Họa từ bài khởi xướng " Đọc Thơ Nhau" của Huỳnh Ngọc Diêu và bài họa "Chợt Còn...Chợt Mất" của Trúc Giang)
Có được đâu rơi nước mắt dỗi hờn
Mái lá nghèo cơm một món độc đơn
Nghe nghèn nghẹn Má dấu buồn sâu thẳm
Loài rau dại của một thời mê đắm
Con dế chắt chiu chăm sóc từng ngày
Cũng bận vang lừng cũng lúc chua cay
Chúng trôi trôi mãi giữa dòng hoài niệm
Gặp bạn cũ ngày xưa bao kỷ niệm
Sớm mai ngồi nhấm nháp tách cà phê
Nhắc huyên thuyên thuở bao thứ ham mê
Không sót một ai đứa còn đứa mất
Mấy mươi năm đã bước qua đời thật
Khép cổng trường xưa đối diện kiếp người
Hợp hợp tan tan còn có nữa thôi
Biết đâu đấy sẽ lại còn lần rẽ
Ở một nơi nỗi buồn luôn lặng lẽ
Món canh rau tiếng dế gáy đầu đời
Rủ nhau về khuấy động mãi hồn thôi
Trong góc thẳm chúng được dành khác biệt
Cọng rau nhỏ bám rễ sâu nào biết
Lan rất nhanh tràn ngập cã cõi lòng
Lá khép nép nằm chờ nắng hững đông
Tô canh mượt đượm tình hơn bao vật
Nhà Quê
(Họa từ bài khởi xướng " Đọc Thơ Nhau" của Huỳnh Ngọc Diêu và bài họa "Chợt Còn...Chợt Mất" của Trúc Giang)