Tác giả: Phạm Vũ Ngọc Nga
Những kỷ niệm đã bám rêu
Sao anh không để cho chúng ngủ quên trong tiềm thức?
Đôi khi em phát bực
Vì anh như bà lão dai mồm nhắc hoài những chuyện xưa…
Đó là những ngày rất mưa
Mình nép dưới mái hiên nghe nhịp tim của phố
Hơi ấm nồng nàn của anh khiến em thôi mắc cỡ
Dụi đầu như chú mèo ngoan
Em xòe tay hứng giọt nước mắt trần gian
Sung sướng hay khổ đau?
Mừng vui hay buồn bã?
Em nghiêng tai lắng nghe tiếng mưa thì thầm trên lá
Cố đoán lời nào dành cho em?
Đôi môi ướt mưa lạnh ngắt như kem
Anh hâm chúng tan ra và lên men chuếnh choáng
Những lời hứa bên tai em nhẹ như gió thoảng
Em chẳng mấy bận tâm…
Rồi những ngày hết mưa anh cất bước âm thầm
Em vẫn nghiêng tai đợi tiếng mưa thì thầm trên lá
Để chắc rằng lời đó có phải dành cho em?
Đôi môi đá kem
Đã tan ra, giờ dần đông cứng lại
Và bám rêu…
Anh trở về sau những chuyến phiêu lưu
Vẫn hơi ấm ngày xưa, anh đòi hâm nóng lại
Nhưng em đâu còn là đứa trẻ thơ dại
Không những môi em, tim em cũng đóng băng rồi...
Sao anh không để cho chúng ngủ quên trong tiềm thức?
Đôi khi em phát bực
Vì anh như bà lão dai mồm nhắc hoài những chuyện xưa…
Đó là những ngày rất mưa
Mình nép dưới mái hiên nghe nhịp tim của phố
Hơi ấm nồng nàn của anh khiến em thôi mắc cỡ
Dụi đầu như chú mèo ngoan
Em xòe tay hứng giọt nước mắt trần gian
Sung sướng hay khổ đau?
Mừng vui hay buồn bã?
Em nghiêng tai lắng nghe tiếng mưa thì thầm trên lá
Cố đoán lời nào dành cho em?
Đôi môi ướt mưa lạnh ngắt như kem
Anh hâm chúng tan ra và lên men chuếnh choáng
Những lời hứa bên tai em nhẹ như gió thoảng
Em chẳng mấy bận tâm…
Rồi những ngày hết mưa anh cất bước âm thầm
Em vẫn nghiêng tai đợi tiếng mưa thì thầm trên lá
Để chắc rằng lời đó có phải dành cho em?
Đôi môi đá kem
Đã tan ra, giờ dần đông cứng lại
Và bám rêu…
Anh trở về sau những chuyến phiêu lưu
Vẫn hơi ấm ngày xưa, anh đòi hâm nóng lại
Nhưng em đâu còn là đứa trẻ thơ dại
Không những môi em, tim em cũng đóng băng rồi...