Tác giả: Quan Dương
Ký ức là ngồi nhai viên kẹo
Nhét vào giữa kẽ chiếc răng sâu
Mỗi khi hồi tưởng nghe nhưng nhức
Như có kiến bò len nỗi đau
Ký ức là ly cà phê đắng
Pha vào tiếng dế, đêm kêu sương
Mỗi khi khuấy muỗng hồn lơ đãng
Uống cố tình quên bỏ thêm đường
Ký ức là tay cầm điếu thuốc
Đốt vàng năm ngón mà không hay
Mỗi khi ưỡn phổi căng lồng ngực
Như thấy cánh diều thơ ấu bay
Ký ức chia ngăn giống tủ lạnh
Lưu giữ tình em được tươi nồng
Có ngăn đông đá thành kỹ niệm
Mỗi lúc rờ vào lạnh buốt xương
Ký ức có màu đen như tóc
Và dài như buổi đợi chờ xưa
Mỗi khi thức trắng hoen đôi mắt
Thấy bóng ai về trong sao khuya
Ký ức là chơi trò đuổi rượt
Khi thì đuổi tới khi thụt lùi
Đuổi đến khi nào tim thấm mệt
Ký ức lại nhào theo trêu ngươi
Quan Dương
Nhét vào giữa kẽ chiếc răng sâu
Mỗi khi hồi tưởng nghe nhưng nhức
Như có kiến bò len nỗi đau
Ký ức là ly cà phê đắng
Pha vào tiếng dế, đêm kêu sương
Mỗi khi khuấy muỗng hồn lơ đãng
Uống cố tình quên bỏ thêm đường
Ký ức là tay cầm điếu thuốc
Đốt vàng năm ngón mà không hay
Mỗi khi ưỡn phổi căng lồng ngực
Như thấy cánh diều thơ ấu bay
Ký ức chia ngăn giống tủ lạnh
Lưu giữ tình em được tươi nồng
Có ngăn đông đá thành kỹ niệm
Mỗi lúc rờ vào lạnh buốt xương
Ký ức có màu đen như tóc
Và dài như buổi đợi chờ xưa
Mỗi khi thức trắng hoen đôi mắt
Thấy bóng ai về trong sao khuya
Ký ức là chơi trò đuổi rượt
Khi thì đuổi tới khi thụt lùi
Đuổi đến khi nào tim thấm mệt
Ký ức lại nhào theo trêu ngươi
Quan Dương