Tác giả: Quan Dương
Khi đất nước rơi vào tay kẻ ác
Tuổi trẻ ta leo lên đoạn đầu đài
Và thời gian như lưỡi dao phập xuống
Chặt đứt đường ta đi về tương lai
Kể từ đó ta chai lì hết biết
Ta không còn khóc bậy giống như em
Với cuộc sống xem như mình mất tích
Rất thản nhiên như nước bám mạn thuyền
*
Sáng hôm nay ai khơi dòng lệ dấu?
Chuyện xứ người sao giống quá Mậu Thân
Sao giống quá đường kinh hoàng Quảng Trị
Bao con người còn sống mất thân nhân ?
Ta lại nhớ lại nghĩ về điều ác
Có phải chăng chuyện ách nước tai trời
Ghim thù hận ? Trái theo lời Phật dạy
Không hận thù ? Phải giải thích sao đây?
Mạch nước mắt lại chảy đầy trí nhớ
Con tim ta lội bộ ngược đỉnh đầu
Và bắt gặp còn mình ta. Có lẽ
Khi thình lình quay ngó lại phía sau
Quan Dương
Tuổi trẻ ta leo lên đoạn đầu đài
Và thời gian như lưỡi dao phập xuống
Chặt đứt đường ta đi về tương lai
Kể từ đó ta chai lì hết biết
Ta không còn khóc bậy giống như em
Với cuộc sống xem như mình mất tích
Rất thản nhiên như nước bám mạn thuyền
*
Sáng hôm nay ai khơi dòng lệ dấu?
Chuyện xứ người sao giống quá Mậu Thân
Sao giống quá đường kinh hoàng Quảng Trị
Bao con người còn sống mất thân nhân ?
Ta lại nhớ lại nghĩ về điều ác
Có phải chăng chuyện ách nước tai trời
Ghim thù hận ? Trái theo lời Phật dạy
Không hận thù ? Phải giải thích sao đây?
Mạch nước mắt lại chảy đầy trí nhớ
Con tim ta lội bộ ngược đỉnh đầu
Và bắt gặp còn mình ta. Có lẽ
Khi thình lình quay ngó lại phía sau
Quan Dương