Dĩ Vãng Cuốn Trôi Xa

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Dĩ Vãng Cuốn Trôi Xa

Má ửng, thẹn thùng cận kế bên
Tóc mây lấp lánh dạ trăng lên
Nhẹ nhàng gọt vỏ, tình… trong ổi!
Em đó! Còn anh…ngại chẳng nhìn!

Sợ mắc cỡ rồi lỡ đứt tay
Thì ai phải chịu thế đau đây
Thôi thì bên phải nghiêng đầu nhé
Để giữa quả tim đỡ nhịp hoài…

Mấy chục năm trường, hình ảnh kia
Chập chờn, lởn vởn lắm canh khuya
Khiến cho lặng lẽ theo ngày tháng
Cứ mãi lòng tôi chạnh hướng về…

Âm thầm tiếc nuối với sầu thương
Canh cánh tâm tư cả khối buồn
Tắt ánh trăng vàng đang giữa đỉnh
Vì mây kéo đến, thả mưa tuôn

Ướt cả mảnh hồn, đẫm dấu yêu
Tượng hình chầm chậm mới bao nhiêu
Chỉ dài thao thức ôm ngàn nhớ
Trăn trở, bâng khuâng dưới bóng chiều…

Tạo hoá trớ trêu khúc nhạc đàn
Dây chùng lạc tiếng, vỡ âm ngân
Muốn nghe, muốn hát đành ngưng vậy
Lưu luyến nằm kia, rải cõi tầng…

Hôm qua trở lại bến sông xưa
Cẩn thận bước lên một chuyến đò
Náo nức, bồn chồn vương vấn cũ
Dè đâu… dĩ vãng cuốn trôi xa!

30/12/2017
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized