Cuối Cùng

Tác giả: Trần Thùy Trân

Cuối cùng thì ai cũng phải nhận ra:
Chuyện đã qua...rồi sẽ là chuyện cũ,
Người đã xa...rồi chỉ là quá khứ,
Ngã đau thế nào cũng phải đứng lên...
Cuối cùng rồi ai cũng có thể quên,
Sau những lần chìm trong nhung nhớ.
Và rồi người ta vươn ngực thở,
Sau những tháng năm thoi thóp bởi u buồn.
Cuối cùng, người ta hiểu xa lánh với yêu thương
Không phải một con đường nên đi tới.
Rồi ai cũng phải bước ra ngoài bóng tối,
Để gieo những niềm tin nơi người mới sau này.
Cuối cùng thì ai cũng phải đổi thay,
Khi trái tim yêu chất đầy vụn vỡ.
Người ta thôi giày vò, lo sợ
Mà can đảm đứng lên để mạnh mẽ đương đầu.
Cuối cùng...
...người ta cũng phải thôi chờ đợi nhau
-DP-

Khi lỡ lầm đánh vuột mất tình yêu
Ta cảm giác rơi điều gì to lớn
Sống ngu ngơ với tâm hồn đau đớn
Mãi u hoài hình bóng một người dưng

Rồi một ngày sự nghiệp bỗng quay lưng
Ta khắc khoải từng chén cơm manh áo
Rồi một ngày bạn bè đi hết ráo
Ta quay về lặng lẽ nhạt nét son

Rủi một ngày bạn đánh mất đứa con
Mái hoa râm đưa tiễn người xanh tóc
Rồi một ngày bạn âm thâm ngồi khóc
Bác sĩ nói rằng chỉ sống được qua năm

Đời vô thường có gì phải băn khoăn
Sao chẳng nghĩ dù mất đi tất cả
Ta vẫn ta giữa dòng đời nghiệt ngã
Vẫn còn đây, tất cả, chữ tương lai
Tuấn Nguyễn
Chưa phân loại
Uncategorized