Tác giả: Băng Nguyệt
Cơn mưa hạ cuốn trôi bao kỷ niệm
Thuở đầu đời ta mới biết vào yêu
Màu mực tím với thơ tình mềm yếu
Nuớc mắt nào xiêu đổ một con tim
Trời mùa hạ nổi nhớ cứ đêm đêm
Lòng cô liêu tìm lại thuở êm đềm
Yêu và hận bắt đầu từ ngày ấy
Không giả từ nguời quay buớc ra đi
Tình mùa hạ như trăng rằm tháng bảy
Tỏ sáng ngời bỗng khuất bởi mây đen
Chức biệt Ngưu mỗi năm bỗng thành quen
Cơn mưa ngâu làm nên sầu mùa hạ
Nguời ra đi ko gửi câu từ tạ
Lặng lẽ tiển nguời bằng tất cả tim yêu
Bây giờ đây ở nơi chốn phiêu diêu
Nguời chắc hiểu những điều tôi nhắn gửi
Cơn mưa hạ em chẳng còn chờ đợi
Nhưng mỗi năm vẫn đúng hẹn lại về
Bây giờ đây không còn nữa tái tê
Em đã quen với bốn bề mưa hạ.....
Thuở đầu đời ta mới biết vào yêu
Màu mực tím với thơ tình mềm yếu
Nuớc mắt nào xiêu đổ một con tim
Trời mùa hạ nổi nhớ cứ đêm đêm
Lòng cô liêu tìm lại thuở êm đềm
Yêu và hận bắt đầu từ ngày ấy
Không giả từ nguời quay buớc ra đi
Tình mùa hạ như trăng rằm tháng bảy
Tỏ sáng ngời bỗng khuất bởi mây đen
Chức biệt Ngưu mỗi năm bỗng thành quen
Cơn mưa ngâu làm nên sầu mùa hạ
Nguời ra đi ko gửi câu từ tạ
Lặng lẽ tiển nguời bằng tất cả tim yêu
Bây giờ đây ở nơi chốn phiêu diêu
Nguời chắc hiểu những điều tôi nhắn gửi
Cơn mưa hạ em chẳng còn chờ đợi
Nhưng mỗi năm vẫn đúng hẹn lại về
Bây giờ đây không còn nữa tái tê
Em đã quen với bốn bề mưa hạ.....