Tác giả: Lethutrang
Mây nương gió, gửi hồn rong, phiêu lãng
Cõi thiên trường, còn chê chán đường bay
Cõi thiên thai, ngày tháng rộng trang đài
Ở thế tục, không ngày mai, hạnh ngộ
Bước chân hoang, bước ngập vùng bão tố
Giữa muôn trùng, con sóng dậy, lô nhô
Giữa đông phong, triền bám rám thân cô
Chiếc phao nhỏ, nhấp nhô con sóng dữ
Những hoang mê, chìm dần đời lữ thứ
Giữa đất trời, trải thử một cơn mơ
Sa vũng đồi, hơi thở đã ngu ngơ
Trong tăm tối, rời xa rồi ánh sáng
Hành trình bước, bao giờ cho tỏ rạng
Mỏi mệt về, chạng vạng kiếm tìm ai
Tình yêu xưa, khi xa bỏ tương lai
Ta vụng dại, ngẩn ngơ, hoài môi mắt
Tìm sao đây? Lồng ngực đang nén chặt
So cung đàn, tơ phím đã nhạt nhòa
So phím đàn, tiếng nhạc lẫn lời ca
Đã lạc điệu, trong phôi pha cuồng nhớ
Quên làm sao, tấm thân ngà ngọc nở
Đã xa xôi, đôi mắt ngỡ mây trời
Đã xa rồi, ánh mắt sáng tinh khôi
Sao cõi mộng, không rời vòng tay ấm.....
Nỗi buồn đây....bao giờ cho dấu chấm....
lethutrang
Cõi thiên trường, còn chê chán đường bay
Cõi thiên thai, ngày tháng rộng trang đài
Ở thế tục, không ngày mai, hạnh ngộ
Bước chân hoang, bước ngập vùng bão tố
Giữa muôn trùng, con sóng dậy, lô nhô
Giữa đông phong, triền bám rám thân cô
Chiếc phao nhỏ, nhấp nhô con sóng dữ
Những hoang mê, chìm dần đời lữ thứ
Giữa đất trời, trải thử một cơn mơ
Sa vũng đồi, hơi thở đã ngu ngơ
Trong tăm tối, rời xa rồi ánh sáng
Hành trình bước, bao giờ cho tỏ rạng
Mỏi mệt về, chạng vạng kiếm tìm ai
Tình yêu xưa, khi xa bỏ tương lai
Ta vụng dại, ngẩn ngơ, hoài môi mắt
Tìm sao đây? Lồng ngực đang nén chặt
So cung đàn, tơ phím đã nhạt nhòa
So phím đàn, tiếng nhạc lẫn lời ca
Đã lạc điệu, trong phôi pha cuồng nhớ
Quên làm sao, tấm thân ngà ngọc nở
Đã xa xôi, đôi mắt ngỡ mây trời
Đã xa rồi, ánh mắt sáng tinh khôi
Sao cõi mộng, không rời vòng tay ấm.....
Nỗi buồn đây....bao giờ cho dấu chấm....
lethutrang