Chủ Nhật Buồn!

Tác giả: Nguyên Thạch

Chủ Nhật buồn, vẽ hình qua khói thuốc
Một Quê Hương gầy guộc thương đau
Vẽ Tây Nguyên bùn đỏ rũ màu
Vẽ Việt Bắc rừng đau vết giặc.

Chủ Nhật buồn, tim ta quặn thắt
Còn gì vui?
Khi giặc Bắc tràn về
43 năm?
Ôi ngày tháng lê thê
43 năm
Lối về mù thẳm!.

Tôi vẽ ngày Chủ Nhật, dông ngoài hiên, trời không nắng ấm
Dưới mưa sa, cờ đẫm khối lệ rơi
Tôi vẽ Hoàng Trường...giặc cướp đánh
Quê Hương ơi tan nát...mẹ nghẹn lời

Vẽ mây phủ đỉnh Ba Vì Bất Bạc
Lời hoang vu, tiếng hát mẹ buồn
Vẽ dân tôi ngơ ngác mỗi chiều buông
Con nước đục, lạc nguồn xa mãi.

Vẽ người em dấn thân đường quan tái
Tàn tạ hình hài...ơi người em gái tôi thương
Trĩu gánh non sông hai thúng, gục bên đường
Em kiệt sức, cần tình thương, đâu tình thương?
Vô cảm!.

Chủ Nhật buồn, Sài Gòn mây đen ảm đạm
Từng đoàn người phơi nắng xạm màu da
Đôn đả kiếm ăn dưới một thể chế hà hiếp, cướp bóc, mụ mị, gian tà...
Lo từng bữa cho qua cơn hoạn nạn.

Tôi vẽ Sông Hồng lặng lờ dòng trôi theo ngày tháng
Màu đỏ tươi, máu giặc Hán ngày xưa
Hà Nội ơi, tám mươi lăm năm, cờ đỏ vẫn đong đưa!
Bao lâu nữa cho vừa tủi nhục?.

Vạn Chủ Nhật, vạn nỗi niềm uẩn khúc
Cửu Long Giang nỗi nhục chưa nhòa
Thơ tôi ơi
Đâu bướm?
Đâu Hoa?
Đâu một thuở hiền hòa nhân bản?

Chủ Nhật buồn...héo hon theo năm tháng
Mai về đâu?
Khi giặc Hán đến đây
Tôi sẽ vẽ non sông trong cảnh đọa đày
Mẹ đau đớn trong vòng vây của giặc.

Chủ Nhật buồn!
Chủ Nhật buồn!
Tim đau quặn thắt.

Nguyên Thạch
Chưa phân loại
Uncategorized