Tác giả: Thanh-thanh
Thu-Vân & Xuân-Hạnh
Đêm nay là bao nhiêu đêm
Bỗng dưng chị thấy nhớ em vô cùng...
Hôm chị ra đi theo chồng:
Bánh ngon, áo đẹp, người đông, quà nhiều,
Hẳn em chưa buồn bao nhiêu
Trước khi tiệc mãn, trời chiều, đêm khuya .
Nhưng sau khi chị đã đi
Thì em mới thấy buồn chi là buồn...
Đồ-đạc của chị không còn,
Nỗi trống vắng ngập cả hồn thơ-ngây .
Hơi-hám của chị còn đây,
Thói quen ngày cũ... ngày nay đổi dời ...!
Em thường bắt chị "à ơi!"
Cho em ngon giấc trong lời hát ru ...
Bắt chị kể chuyện ngày xưa
Cho em dệt đẹp giấc mơ nhi-đồng;
Khỏe chị dắt, mệt chị bồng;
Chị kèm em học, chị cùng em chơi ...
Bây giờ chị xa em rồi,
Khác người kể chuyện, khác lời hát ru .
Biết em đã quen hay chưa,
Hay còn nhớ chị ngẩn-ngơ sớm chiều ...
"Bao-lơn gác thượng chớ trèo!
"Chớ sờ dây điện! Chớ leo thành hồ!
"Tới trường chớ quá nghịch đùa!
"Ra đường chớ có đuổi xô bạn-bè!..."
Những lời chị thường răn đe,
Biết em còn nhớ, còn nghe kỹ-càng?
Chị thương em, út muộn-màng,
Thiên-thần lạc mất thiên-đàng rồi, em!
Ngày xưa: gia-đình ấm êm,
Mẹ cha đầy-đủ, chị em sum-vầy ...
Nhưng, từ cha bị tù đày,
Nỗi thiếu vắng phủ rứt-ray cả nhà ...
Chị càng thương em thiết-tha
Để bù nỗi vắng xa cha giữa đời ...
Bây giờ, chính chị tách rời:
Đã một người, lại một người xa em!
Thư chị: em giành em xem,
Em giữ thật kỹ con tem, cái bì ...
Quà chị: me bảo ăn đi,
Em sợ hết, gậm tí ti mỗi lần...
Thương em vô đỗi, vô ngần,
Chị lại đọc lại từng vần thư em;
Ảnh em, chị lại lấy xem,
Tưởng như có chị bên em mãi hoài ...
"Ngày xưa..." mới gần đây thôi,
Một người làm việc mà nuôi cả nhà :
Trẻ thì tha-hồ bánh quà,
Lớn lên đại-học, thi ra thành-tài !...
Bây giờ thì chị Tú Hai,
Thi vào đại-học: không ai cho vào!
Thị-trường hàng hiếm, giá cao,
Lương anh ít, chị khổ-lao góp phần.
Cưới xong phải trả nợ-nần,
Quà em... sợ sẽ... giảm dần, em ơi !
Bây giờ, chị xa em rồi,
Nhớ em, chị khẽ ôn lời hát ru:
"Chiều chiều ra đứng ngõ sau,
Thương em, nhớ mẹ, ruột đau chín chìu!"
THANH-THANH
Đêm nay là bao nhiêu đêm
Bỗng dưng chị thấy nhớ em vô cùng...
Hôm chị ra đi theo chồng:
Bánh ngon, áo đẹp, người đông, quà nhiều,
Hẳn em chưa buồn bao nhiêu
Trước khi tiệc mãn, trời chiều, đêm khuya .
Nhưng sau khi chị đã đi
Thì em mới thấy buồn chi là buồn...
Đồ-đạc của chị không còn,
Nỗi trống vắng ngập cả hồn thơ-ngây .
Hơi-hám của chị còn đây,
Thói quen ngày cũ... ngày nay đổi dời ...!
Em thường bắt chị "à ơi!"
Cho em ngon giấc trong lời hát ru ...
Bắt chị kể chuyện ngày xưa
Cho em dệt đẹp giấc mơ nhi-đồng;
Khỏe chị dắt, mệt chị bồng;
Chị kèm em học, chị cùng em chơi ...
Bây giờ chị xa em rồi,
Khác người kể chuyện, khác lời hát ru .
Biết em đã quen hay chưa,
Hay còn nhớ chị ngẩn-ngơ sớm chiều ...
"Bao-lơn gác thượng chớ trèo!
"Chớ sờ dây điện! Chớ leo thành hồ!
"Tới trường chớ quá nghịch đùa!
"Ra đường chớ có đuổi xô bạn-bè!..."
Những lời chị thường răn đe,
Biết em còn nhớ, còn nghe kỹ-càng?
Chị thương em, út muộn-màng,
Thiên-thần lạc mất thiên-đàng rồi, em!
Ngày xưa: gia-đình ấm êm,
Mẹ cha đầy-đủ, chị em sum-vầy ...
Nhưng, từ cha bị tù đày,
Nỗi thiếu vắng phủ rứt-ray cả nhà ...
Chị càng thương em thiết-tha
Để bù nỗi vắng xa cha giữa đời ...
Bây giờ, chính chị tách rời:
Đã một người, lại một người xa em!
Thư chị: em giành em xem,
Em giữ thật kỹ con tem, cái bì ...
Quà chị: me bảo ăn đi,
Em sợ hết, gậm tí ti mỗi lần...
Thương em vô đỗi, vô ngần,
Chị lại đọc lại từng vần thư em;
Ảnh em, chị lại lấy xem,
Tưởng như có chị bên em mãi hoài ...
"Ngày xưa..." mới gần đây thôi,
Một người làm việc mà nuôi cả nhà :
Trẻ thì tha-hồ bánh quà,
Lớn lên đại-học, thi ra thành-tài !...
Bây giờ thì chị Tú Hai,
Thi vào đại-học: không ai cho vào!
Thị-trường hàng hiếm, giá cao,
Lương anh ít, chị khổ-lao góp phần.
Cưới xong phải trả nợ-nần,
Quà em... sợ sẽ... giảm dần, em ơi !
Bây giờ, chị xa em rồi,
Nhớ em, chị khẽ ôn lời hát ru:
"Chiều chiều ra đứng ngõ sau,
Thương em, nhớ mẹ, ruột đau chín chìu!"
THANH-THANH