Tác giả: Đức Vượng
Dịch Cô vít lan tràn thế giới
Lây truyền nhiễm đã tới khắp nơi
Dẫu cho góc bể chân trời
Người người hoảng sợ phải rời bỏ đi
Thương cho người... nghèo vì phận số!
Kiếm miếng cơm đến chỗ xa xăm
Ở nơi chiếu rách cũng nằm
Bây giờ dịch đến bỏ làm về quê
Đất của mẹ chẳng hề xua đuổi
Hỡi các con sớm tối mau về
Dẫu rằng thiếu thốn muôn bề
Nhưng tình ruột thịt không hề nhạt phai
Dịch tràn đến ai ai cũng biết
Sao nỡ đành phân biệt tình thâm
Mẹ thương gói trọn âm thầm
Quê hương rộng cửa... xa xăm hãy về.
( Nhân dịp quê hương Mê Linh bị cách ly vỉ Covid tháng 4/2020)
Lây truyền nhiễm đã tới khắp nơi
Dẫu cho góc bể chân trời
Người người hoảng sợ phải rời bỏ đi
Thương cho người... nghèo vì phận số!
Kiếm miếng cơm đến chỗ xa xăm
Ở nơi chiếu rách cũng nằm
Bây giờ dịch đến bỏ làm về quê
Đất của mẹ chẳng hề xua đuổi
Hỡi các con sớm tối mau về
Dẫu rằng thiếu thốn muôn bề
Nhưng tình ruột thịt không hề nhạt phai
Dịch tràn đến ai ai cũng biết
Sao nỡ đành phân biệt tình thâm
Mẹ thương gói trọn âm thầm
Quê hương rộng cửa... xa xăm hãy về.
( Nhân dịp quê hương Mê Linh bị cách ly vỉ Covid tháng 4/2020)