Ngày Mưa Mờ Nhạt, Ngón Tay Đứt & Vị Chua Thoảng

Tác giả: Nguyễn Nhựt Hùng

màu xanh vỡ rất nhanh khi tôi miết từng ngón tay lên vết đứt của mình
chúng tràn thành dòng âm ỉ qua não tôi
chảy ướt một sự nhẹ hẫng mà giấc ngủ vùi đã ban tặng trước đó
tiếng nước trong lavabo vón cục lại
giọng nói trên radio cũng đông đặc
chỉ có mùi hơi thở quen thuộc của mưa
len nhè nhẹ trong gian bếp này

một buổi chiều thức dậy tôi đã phát hiện ra một vết cắn không dấu răng tụ bầm trên cánh tay phải tôi đã mất vài giây để nhìn vào một nỗi buồn nhờn nhợt lơ lửng phía bên ngoài giấc mơ mà tôi đã đánh rơi vào một thời điểm nào đó khi sự im lặng xổ tung trên mái tóc màu hung những vết cắn cứ lần lượt xuất hiện rồi mất đi trong khi tôi cứ âm thầm theo dõi hình hài của nó mang lại một điều gì đó xác tín rõ ràng

nhiệt độ bài hát rất gần khi tôi cố nhớ lại người có đôi mắt ngái ngủ đã dọn dẹp tất cả đồ đạc bỏ ra đi những chiếc va ly có quai cầm bằng sét gỉ nâu đã bay một đoạn trên con đường lạnh rờn lá mục không một dấu chân nào không một cái bóng nào được nhắc đến nhưng tôi đã từng cất giấu bằng sự mơ hồ có thể với món salad trộn đã đảo đi đảo lại liên hồi những vòng quay đều đặn của thời gian gặp tôi với gương mặt người buồn đẫm không son phấn

dãy hàng rào rụng chân dưới bầu trời đang thắt cổ những đám mây ố màu
khoảng cách giữa khu vườn tôi và điều gì đó im lặng đã không còn nữa
cơn mưa mờ nhạt không chảy qua được bóng râm để nuốt những ngọn cỏ non
tôi đã mở cửa sổ ra trong tiếng mê hoặc của đôi tay
ngôi nhà và góc tường rêu dội vào mắt tôi khiến tôi gần như bất động
vết đứt trên ngón tay đã cứu tôi lại sự thất thần này
vị chua thoảng của quả cà chua được cắt ra tử tế trên tấm thớt nâu
hay là mùi đàn bà lên men trong ký ức
làm tôi tan chảy ra khi nghĩ đến vết cắn trên cặp ngực buồn.

22.02.2013
[Nguyễn Nhựt Hùng]
Chưa phân loại
Uncategorized