Cánh Tha Phương

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Cánh Tha Phương

Nàng lặng lẽ, hướng nhìn vào xa thẳm
Dưới khung trời chầm chậm ngả hoàng hôn
Nỗi lưu luyến ngập kín cả tâm hồn
Khiến tấc dạ từng cơn trào tê tái!

Ba năm rồi! Kể từ đêm hôm ấy
Gói theo chồng, bỏ lại xóm làng quê
Bỏ vườn cau, bến nước, bóng trăng thề
Bỏ Cha Mẹ lối về đìu hiu quạnh

Đứa em thơ chờ chị hai cho bánh
Và cũng chờ chị đánh lúc mê chơi…
Nay phần mệnh đã là vợ của người
Đành chỉ biết ngậm ngùi ôm thương nhớ

Nơi xứ lạ lắm khi lòng trăn trở
Ước chi còn cái thuở tuổi hồn nhiên
Thì giờ đâu canh cánh nỗi niềm riêng
Lo lắng mãi tình thiêng đời vất vả!

Nẻo kiếm sống đầu hôm nhiều bươn bả
Dòng ngược xuôi lã chã giọt mồ hôi
Chưa quen thân lại phải ráng cười vui
Để sau đó ngậm ngùi cho ký gửi

Mỗi độ chiều trên cao dần sụp tối
Thì mỗi lần rười rượi chảy tâm can
Làm từng chập, từng chập nỗi bâng khuâng
Nơi sâu thẳm trong nàng loang da diết

Ai có hiểu, có hay và có biết
Một mảnh hồn tha thiết với quê hương
Tại vì sao phải làm cánh tha phương
Để chiều nay ánh buồn quay đất Tổ…


2/11/2018
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized