Cảm-say-chán

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Cảm-Say-Chán

Ta cảm lắm ánh vàng soi lối ngõ
Giúp chân người đây đó bước đêm đen
Được rõ thấy, bình yên về đến chỗ
Tránh rơi nhằm hầm hố đớn đau thân!

Khuya tĩnh mịch thế đèn, treo lóng lánh
Kẻ u hoài trĩu nặng giữa canh thâu
Nhìn sương pha đọng sầu, rơi chầm chậm
Gợi nỗi niềm tủi hận thả chìm sâu

Say ngọn thoảng, say màu xanh cỏ lá
Trải êm đềm dịu mát dưới trời mây
Cho oi bức kéo dài thêm rệu rã
Chẳng phủ trùm đày đoạ khổ lên ai

Để vui sống tháng ngày ôm ấp mộng
Dẫu đây nầy ảnh bóng lững lờ trôi
Cũng có được nụ cười chia sẻ ấm
Khuây khoả buồn hụt hẫng rẽ đôi nơi!

Rồi chán ngấy con ruồi bay đậu hút
Tấp chỗ nầy một chút lại qua kia
Vòi vội vã chìa ra châm thọc mút
Lưng lửng bầu, thoắt vụt biến đâu xa

Cánh của chúng chỉ là hai mỏng mảnh
Bé tí teo luẩn quẩn cận quanh vùng
Cố đeo bám hoành tung gieo nhơ bẩn
Mặc tình người tởm lợm duỗi tay vung...

Cảm-Say-Chán nhẹ nhàng ta thấm thía
Ráng xế tà, lặng lẽ gót chơ vơ
Đường thăm thẳm bụi mờ luôn mãi đó
An ủi lòng còn gió với trăng thơ...


13/12/2019
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized