Tác giả: Ca Dao
Nam Hà đi dễ khó về
Trai đi có vợ, gái về có con
Nam mô Bồ Tát
Chẻ lạt đứt tay
Đi cày trâu húc
Đi súc phải cọc
Đi học thày đánh
Đi gánh đau vai
Nằm dài nhịn đói
Nàng dâu khôn lanh, nấu canh cho ngọt
Canh sôi hớt bọt, thêm ớt rắc tiêu
Mẹ chồng cay đắng đủ điều
Mẹ ghét cứ ghét, chồng chiều cũng vui
Nàng ơi anh quyết với mình
Công anh dan díu chẳng thành thời thôi
Con sông bên lở, bên bồi
Bên lở thì đục, bên bồi thì trong
Sông kia nước chảy hai dòng
Biết rằng bên đục, bên trong bên nào
Năm canh thì ngủ lấy ba
Hai canh coi sóc cửa nhà làm ăn
Nắng đổ chang chang
Thấy mặt con bán khoai lang
Tui bàng hoàng muốn làm cử rét
Trời mưa sấm sét
Thấy mặt con bán bánh tét
Tui muốn hét rụng rờị..
Nắng lên cho héo lá lan
Cho đáng kiếp chàng, phụ rẫy tình xưa
Nắng lên cho héo ngọn dừa
Đánh chết chẳng chừa cái thói đổi thay
Nắng lên cho héo nhánh mai
Tui rủa tối ngày kẻ chẳng thủy chung
Nắng mưa là bệnh của trời
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng
Nằm giường lèo lại đòi trèo trướng phụng
Dẫu ai trề nhún, nó cũng làm ngang
Một khi bị đạp xuống sàn
Ngủ chung với chó, còn than nỗi gì
Nè em Tiên Bửu ôi
Nhớ em chưa ăn xôi mà anh như gặp hồi no bụng
Chưa ăn bún mà anh cũng no hơi
Thương em quên đứng, quên ngồi
Ngứa đầu quên gãi, đứt ruột rồi quên đau
Nếm muỗng đường om (nồi đất), mùi thơm vị ngọt
Qua thương nhớ bậu thức trót canh gà
Phận bậu như hạt mưa sa
Phận qua như gió thổi tuốt ra vàm ngoài
Nếu anh ác gian, đem dạ phụ phàng
Cho con kiến hôi bò dưới đất
Con kiến vàng bò trên nhánh cây
Nếu anh mê đó, bỏ đây
Cho con cá lội dưới nước
Con chim bay trên trời
Nếu làm hoa làm hoa hướng dương
Nếu làm đá làm đá hoa cương
Ngày đi, trúc chửa mọc răng
Ngày về, trúc đã cao bằng ngọn tre
Ngày đi, lúa chửa có vè
Ngày về, lúa đã đỏ hoe ngoài đồng
Ngày đi, em chửa có chồng
Ngày về, em đã con quấn, con quít, con bồng, con mang
Ngày nào anh nói em đành
Bụi tre trước ngõ để dành đan nôi
Bây giờ anh nói em thôi
Bụi tre trước ngõ đan nôi ai nằm?
Ngày nào anh nói em đành
Cuốc đất trồng hành, gieo cải, vãi kê
Bây giờ, anh nói em chê
Để cải anh héo, cho kê anh tàn
Ngày nào ra đứng bờ sông
Sông xa, xa tít cho lòng em đau
Ngày qua tháng lại
Vật đổi sao dời
Nòng nọc đứt đuôi
Nhảy lên mặt đất
Rõ ràng cóc thật
Chẳng phải trê nào!
Cả xóm xôn xao
Đồn đi khắp huyện
Cóc cho nghe chuyện
Tìm đến thử coi
Nhận rõ con rồi
Lại xin lỗi vợ
Trăm nghìn lạy mợ
Vì trót quá ghen
Ở không trọn nghĩạ..
Ngày rằm, mùng một ăn chay
Ghét con mỏ nhọn tưởng hoài chả nem
Ngày xưa anh bủng anh beo
Tay bưng chén thuốc tay đèo múi chanh
Bây giờ anh khỏi anh lành
Anh theo duyên mới anh đành phụ em
Ngày xưa quả báo thì chầy
Ngày nay quả báo trước ngay nhãn tiền
Nghe vẻ nghe ve
Nghe vè nói ngược
Ngựa đua dưới nước
Tàu chạy lên bờ
Lên núi đặt lờ
Xuống sông đốn củị..
Ngó lên nhang tắt đèn mờ
Mẫu thân đâu vắng bàn thờ lạnh tanh
Ngó lên tàng cây thấy cặp cu trốn nắng
Ngó ra ngoài ruộng thấy đôi cò trắng bay xa
Đi về lập miễu thờ cha
Cất chùa thờ mẹ, lập trang thờ bà
Ngó qua bên bến Tô Châu
Thấy em gánh nước trên đầu giắt trâm
Ngọc hoàng ngồi tựa ngai vàng
Thấy con uống rượu hai hàng lệ rơi
Ngồi buồn gởi bức thư sang
Có con rồng bạch chắn ngang giữa trời
Vậy nên thư chẳng tới nơi
Trong thư ai biết những lời làm sao
Ngồi buồn vuốt bụng thở dài
Nhớ chồng thì ít, nhớ trai thì nhiều
Ngày đêm trông bóng trăng tàn
Muốn riêng với nguyệt mà than một lời
Nguyệt rằng: Vật đổi sao dời
Thân này vẫn để cho người soi chung
Người ta tuổi tí tuổi mùi
Còn em thì chịu bùi ngùi tuổi (tủi) thân
Người trên ở chẳng chính ngôi
Khiến cho kẻ dưới chúng tôi hỗn hào
Người trên ở chẳng được cao
Khiến cho kẻ dưới lộn nhào lên trên
Người trồng cây hạnh người chơi
Ta trồng cây đức để đời về sau
Nhà ai chồng quỉ vợ ma
Hễ ông ăn chả thì bà ăn nem
Đói cơm khát nước tèm lem
No cơm ấm áo lại thèm nọ kia
Nhà Bè nước chảy chia hia
Ai về Gia Định, Đồng Nai thì về
Nhà em cao, hàng rào em kín
Nhà em tám, chín, mười từng
Con ong bay vô không lọt
Biểu con bướm đừng xôn xao
Anh về sắm lễ cho cao
Cậy mai dong cho giỏi
Mới bước vào nhà em
Nhà hát bóng chào rào chộn rộn
Sở chụp hình ngồi đứng chỉnh tề
Thăm em một chút anh về
Chơi khuya lính bắt khó bề phân bua
Nhà ta ba bốn chị em
Mẹ ta còn thèm một chút rể xa
Ta về ta bảo mẹ ta
Rể gần cho ruộng, rể xa cho tiền
Nhà tôi có dãy vườn hoa
Có ba dãy nhãn, có ba dãy dừa
Dù anh đi sớm, về trưa
Sao anh chẳng nghĩ dãy dừa nhà tôi
Sao anh chẳng đứng, chẳng ngồi
Hay là anh phải duyên tôi anh buồn
Anh buồn, anh lại đi buôn
Có tiền lấy vợ, thôi buồn làm chi
Nhất sĩ nhì nông
Hết gạo chạy rong, nhất nông nhì sĩ
Nhất thì bộ lại, bộ binh
Nhì thì bộ hộ, bộ hình cũng xong
Thứ ba thì đến bộ công
Nhược bằng bộ lễ, lạy ông xin về
Nhện sa xuống nước nổi phình
Kiếu huynh kiếu đệ kiếu người tình tôi lui
Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Người trong một nước phải thương nhau cùng
Phu thê trong nghĩa tương phùng
Chăn loan, gối quế, chữ tùng cùng ai
Tấm đá hoa ghi tạc để đời
Nhìn nhau lệ ứa đôi hàng
Tàu lui ốc thổi, tui chàng rẽ phân
Nhìn ra sậy xám, lau vàng
Ngày lu, nắng úa, bóng chàng nơi đâủ
Nhỏ thì nhờ mẹ nhờ cha
Lớn lên nhờ vợ, về già nhờ con
Nhớ ai bổi hổi bồi hồi
Như đứng đống lửa, như ngồi đống than
Nhớ ai con mắt lim dim
Chân đi thất thểu như chim tha mồi
Nhớ ai hết đứng lại ngồi
Ngày đêm tơ tưởng một người ở xa
Nhớ ai, nhớ mãi thế này,
Nhớ đêm quên ngủ nhớ ngày quên ăn.
Nhớ ai em những khóc thầm,
Hai hàng nước mắt đầm đầm như mưa.
Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ,
Nhớ ai, ai nhớ bây giờ nhớ ai ?
Nhớ ai bổi hổi bồi hồi,
Như đứng đống lửa như ngồi đống than ?
Nhờ cô nhờ bác giúp lời
Chị em giúp của, ông trời định đôi
Nhứt thích ăn trái chua
Hai ưa mua áo tốt
Ba tìm lột quần trai
Những người chước độc mưu thâm
Tai kia vạ nọ ngấm ngầm đến ngay
Những người thắt đáy lưng ong
Vừa khéo chiều chồng, vừa khéo nuôi con
Những người béo trục béo tròn
Ăn vụng như chớp, đánh con cả ngày
Những người ti hí mắt lươn
Trai thì trộm cắp, gái buôn chồng người
Non cao cũng có đường trèo
Bệnh dẫu hiểm nghèo cũng có thuốc tiên
Non cao cũng có đường trèo
Đường có hiểm nghèo cũng có lối đi
Non kia ai đắp lên cao
Sông kia biển nọ ai đào chi sâu
Nói chín thì làm nên mười
Nói mười làm chín kẻ cười người chê
Nói đẩy đưa cho vừa lòng bạn
Con sông Giang Hà chỗ cạn chỗ sâu
Nói lời thì giữ lấy lời
Đừng như con bướm đậu rồi lại bay
Nói người chẳng nghĩ đến ta
Thử sờ lên gáy xem xa hay gần
Nói ra thì nhớ lấy lời
Đừng như ong bướm đậu rồi lại bay
Nồi đồng mà úp vung đồng
Con gái xứ Bắc lấy chồng Đồng Nai
Giậm chân xuống đất than dài
Chồng tôi vô Quảng biết ngày nào ra
Nội trong lục tỉnh Nam Kỳ
Thấy em ăn nói nhu mì anh thương
Có mặt tui mình nói mình thương
Tui về chốn cũ mình vấn vương nơi nàỏ
Núi cao chi lắm núi ơi
Núi che mặt trời, chẳng thấy người thương
Nước chanh giấy rưới vô mắm mực
Rau mũi viết trộn lẫn giấm son
Bốn mùi họp lại càng ngon
Cũng như qua gần bậu, chẳng còn chờ trông
Nước giữa dòng chê trong, chê đục
Vũng trâu đầm hì hục khen ngon
Nước không ra nước
Dầu không ra dầu
Lỡ quan lỡ lính lỡ làng
Lỡ lòng dân giả, lỡ hàng công khanh
Nước lã mà vã nên hồ
Tay không mà nổi cơ đồ mới hay
Nước lên, cuốn sáo nhổ đăng
Trong tay em có ngọc cũng không bằng có anh
Nước lên rồi nước lại ròng
Đố ai bắt được con còng trong hang
Nước mắm ngon dầm con cá liệt
Em có chồng nói thiệt anh hay
Nước mắt nhỏ sa lấy khăn mu xoa nàng chặm
Quyến luyến nhau rồi ngàn dặm khó quên
Nước trong khe suối chảy ra
Mình chê ta đục, mình đà trong chưả
Nửa đời sương gió ngang tàng
Trái tim lụy chỉ vì nàng đấy thôi
Nửa về nửa muốn ở đây
Về nhà nhớ bạn, ở đây nhớ nhà
Nực cười châu chấu đá xe
Tưởng rằng chấu ngã ai dè xe nghiêng
Trai đi có vợ, gái về có con
Nam mô Bồ Tát
Chẻ lạt đứt tay
Đi cày trâu húc
Đi súc phải cọc
Đi học thày đánh
Đi gánh đau vai
Nằm dài nhịn đói
Nàng dâu khôn lanh, nấu canh cho ngọt
Canh sôi hớt bọt, thêm ớt rắc tiêu
Mẹ chồng cay đắng đủ điều
Mẹ ghét cứ ghét, chồng chiều cũng vui
Nàng ơi anh quyết với mình
Công anh dan díu chẳng thành thời thôi
Con sông bên lở, bên bồi
Bên lở thì đục, bên bồi thì trong
Sông kia nước chảy hai dòng
Biết rằng bên đục, bên trong bên nào
Năm canh thì ngủ lấy ba
Hai canh coi sóc cửa nhà làm ăn
Nắng đổ chang chang
Thấy mặt con bán khoai lang
Tui bàng hoàng muốn làm cử rét
Trời mưa sấm sét
Thấy mặt con bán bánh tét
Tui muốn hét rụng rờị..
Nắng lên cho héo lá lan
Cho đáng kiếp chàng, phụ rẫy tình xưa
Nắng lên cho héo ngọn dừa
Đánh chết chẳng chừa cái thói đổi thay
Nắng lên cho héo nhánh mai
Tui rủa tối ngày kẻ chẳng thủy chung
Nắng mưa là bệnh của trời
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng
Nằm giường lèo lại đòi trèo trướng phụng
Dẫu ai trề nhún, nó cũng làm ngang
Một khi bị đạp xuống sàn
Ngủ chung với chó, còn than nỗi gì
Nè em Tiên Bửu ôi
Nhớ em chưa ăn xôi mà anh như gặp hồi no bụng
Chưa ăn bún mà anh cũng no hơi
Thương em quên đứng, quên ngồi
Ngứa đầu quên gãi, đứt ruột rồi quên đau
Nếm muỗng đường om (nồi đất), mùi thơm vị ngọt
Qua thương nhớ bậu thức trót canh gà
Phận bậu như hạt mưa sa
Phận qua như gió thổi tuốt ra vàm ngoài
Nếu anh ác gian, đem dạ phụ phàng
Cho con kiến hôi bò dưới đất
Con kiến vàng bò trên nhánh cây
Nếu anh mê đó, bỏ đây
Cho con cá lội dưới nước
Con chim bay trên trời
Nếu làm hoa làm hoa hướng dương
Nếu làm đá làm đá hoa cương
Ngày đi, trúc chửa mọc răng
Ngày về, trúc đã cao bằng ngọn tre
Ngày đi, lúa chửa có vè
Ngày về, lúa đã đỏ hoe ngoài đồng
Ngày đi, em chửa có chồng
Ngày về, em đã con quấn, con quít, con bồng, con mang
Ngày nào anh nói em đành
Bụi tre trước ngõ để dành đan nôi
Bây giờ anh nói em thôi
Bụi tre trước ngõ đan nôi ai nằm?
Ngày nào anh nói em đành
Cuốc đất trồng hành, gieo cải, vãi kê
Bây giờ, anh nói em chê
Để cải anh héo, cho kê anh tàn
Ngày nào ra đứng bờ sông
Sông xa, xa tít cho lòng em đau
Ngày qua tháng lại
Vật đổi sao dời
Nòng nọc đứt đuôi
Nhảy lên mặt đất
Rõ ràng cóc thật
Chẳng phải trê nào!
Cả xóm xôn xao
Đồn đi khắp huyện
Cóc cho nghe chuyện
Tìm đến thử coi
Nhận rõ con rồi
Lại xin lỗi vợ
Trăm nghìn lạy mợ
Vì trót quá ghen
Ở không trọn nghĩạ..
Ngày rằm, mùng một ăn chay
Ghét con mỏ nhọn tưởng hoài chả nem
Ngày xưa anh bủng anh beo
Tay bưng chén thuốc tay đèo múi chanh
Bây giờ anh khỏi anh lành
Anh theo duyên mới anh đành phụ em
Ngày xưa quả báo thì chầy
Ngày nay quả báo trước ngay nhãn tiền
Nghe vẻ nghe ve
Nghe vè nói ngược
Ngựa đua dưới nước
Tàu chạy lên bờ
Lên núi đặt lờ
Xuống sông đốn củị..
Ngó lên nhang tắt đèn mờ
Mẫu thân đâu vắng bàn thờ lạnh tanh
Ngó lên tàng cây thấy cặp cu trốn nắng
Ngó ra ngoài ruộng thấy đôi cò trắng bay xa
Đi về lập miễu thờ cha
Cất chùa thờ mẹ, lập trang thờ bà
Ngó qua bên bến Tô Châu
Thấy em gánh nước trên đầu giắt trâm
Ngọc hoàng ngồi tựa ngai vàng
Thấy con uống rượu hai hàng lệ rơi
Ngồi buồn gởi bức thư sang
Có con rồng bạch chắn ngang giữa trời
Vậy nên thư chẳng tới nơi
Trong thư ai biết những lời làm sao
Ngồi buồn vuốt bụng thở dài
Nhớ chồng thì ít, nhớ trai thì nhiều
Ngày đêm trông bóng trăng tàn
Muốn riêng với nguyệt mà than một lời
Nguyệt rằng: Vật đổi sao dời
Thân này vẫn để cho người soi chung
Người ta tuổi tí tuổi mùi
Còn em thì chịu bùi ngùi tuổi (tủi) thân
Người trên ở chẳng chính ngôi
Khiến cho kẻ dưới chúng tôi hỗn hào
Người trên ở chẳng được cao
Khiến cho kẻ dưới lộn nhào lên trên
Người trồng cây hạnh người chơi
Ta trồng cây đức để đời về sau
Nhà ai chồng quỉ vợ ma
Hễ ông ăn chả thì bà ăn nem
Đói cơm khát nước tèm lem
No cơm ấm áo lại thèm nọ kia
Nhà Bè nước chảy chia hia
Ai về Gia Định, Đồng Nai thì về
Nhà em cao, hàng rào em kín
Nhà em tám, chín, mười từng
Con ong bay vô không lọt
Biểu con bướm đừng xôn xao
Anh về sắm lễ cho cao
Cậy mai dong cho giỏi
Mới bước vào nhà em
Nhà hát bóng chào rào chộn rộn
Sở chụp hình ngồi đứng chỉnh tề
Thăm em một chút anh về
Chơi khuya lính bắt khó bề phân bua
Nhà ta ba bốn chị em
Mẹ ta còn thèm một chút rể xa
Ta về ta bảo mẹ ta
Rể gần cho ruộng, rể xa cho tiền
Nhà tôi có dãy vườn hoa
Có ba dãy nhãn, có ba dãy dừa
Dù anh đi sớm, về trưa
Sao anh chẳng nghĩ dãy dừa nhà tôi
Sao anh chẳng đứng, chẳng ngồi
Hay là anh phải duyên tôi anh buồn
Anh buồn, anh lại đi buôn
Có tiền lấy vợ, thôi buồn làm chi
Nhất sĩ nhì nông
Hết gạo chạy rong, nhất nông nhì sĩ
Nhất thì bộ lại, bộ binh
Nhì thì bộ hộ, bộ hình cũng xong
Thứ ba thì đến bộ công
Nhược bằng bộ lễ, lạy ông xin về
Nhện sa xuống nước nổi phình
Kiếu huynh kiếu đệ kiếu người tình tôi lui
Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Người trong một nước phải thương nhau cùng
Phu thê trong nghĩa tương phùng
Chăn loan, gối quế, chữ tùng cùng ai
Tấm đá hoa ghi tạc để đời
Nhìn nhau lệ ứa đôi hàng
Tàu lui ốc thổi, tui chàng rẽ phân
Nhìn ra sậy xám, lau vàng
Ngày lu, nắng úa, bóng chàng nơi đâủ
Nhỏ thì nhờ mẹ nhờ cha
Lớn lên nhờ vợ, về già nhờ con
Nhớ ai bổi hổi bồi hồi
Như đứng đống lửa, như ngồi đống than
Nhớ ai con mắt lim dim
Chân đi thất thểu như chim tha mồi
Nhớ ai hết đứng lại ngồi
Ngày đêm tơ tưởng một người ở xa
Nhớ ai, nhớ mãi thế này,
Nhớ đêm quên ngủ nhớ ngày quên ăn.
Nhớ ai em những khóc thầm,
Hai hàng nước mắt đầm đầm như mưa.
Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ,
Nhớ ai, ai nhớ bây giờ nhớ ai ?
Nhớ ai bổi hổi bồi hồi,
Như đứng đống lửa như ngồi đống than ?
Nhờ cô nhờ bác giúp lời
Chị em giúp của, ông trời định đôi
Nhứt thích ăn trái chua
Hai ưa mua áo tốt
Ba tìm lột quần trai
Những người chước độc mưu thâm
Tai kia vạ nọ ngấm ngầm đến ngay
Những người thắt đáy lưng ong
Vừa khéo chiều chồng, vừa khéo nuôi con
Những người béo trục béo tròn
Ăn vụng như chớp, đánh con cả ngày
Những người ti hí mắt lươn
Trai thì trộm cắp, gái buôn chồng người
Non cao cũng có đường trèo
Bệnh dẫu hiểm nghèo cũng có thuốc tiên
Non cao cũng có đường trèo
Đường có hiểm nghèo cũng có lối đi
Non kia ai đắp lên cao
Sông kia biển nọ ai đào chi sâu
Nói chín thì làm nên mười
Nói mười làm chín kẻ cười người chê
Nói đẩy đưa cho vừa lòng bạn
Con sông Giang Hà chỗ cạn chỗ sâu
Nói lời thì giữ lấy lời
Đừng như con bướm đậu rồi lại bay
Nói người chẳng nghĩ đến ta
Thử sờ lên gáy xem xa hay gần
Nói ra thì nhớ lấy lời
Đừng như ong bướm đậu rồi lại bay
Nồi đồng mà úp vung đồng
Con gái xứ Bắc lấy chồng Đồng Nai
Giậm chân xuống đất than dài
Chồng tôi vô Quảng biết ngày nào ra
Nội trong lục tỉnh Nam Kỳ
Thấy em ăn nói nhu mì anh thương
Có mặt tui mình nói mình thương
Tui về chốn cũ mình vấn vương nơi nàỏ
Núi cao chi lắm núi ơi
Núi che mặt trời, chẳng thấy người thương
Nước chanh giấy rưới vô mắm mực
Rau mũi viết trộn lẫn giấm son
Bốn mùi họp lại càng ngon
Cũng như qua gần bậu, chẳng còn chờ trông
Nước giữa dòng chê trong, chê đục
Vũng trâu đầm hì hục khen ngon
Nước không ra nước
Dầu không ra dầu
Lỡ quan lỡ lính lỡ làng
Lỡ lòng dân giả, lỡ hàng công khanh
Nước lã mà vã nên hồ
Tay không mà nổi cơ đồ mới hay
Nước lên, cuốn sáo nhổ đăng
Trong tay em có ngọc cũng không bằng có anh
Nước lên rồi nước lại ròng
Đố ai bắt được con còng trong hang
Nước mắm ngon dầm con cá liệt
Em có chồng nói thiệt anh hay
Nước mắt nhỏ sa lấy khăn mu xoa nàng chặm
Quyến luyến nhau rồi ngàn dặm khó quên
Nước trong khe suối chảy ra
Mình chê ta đục, mình đà trong chưả
Nửa đời sương gió ngang tàng
Trái tim lụy chỉ vì nàng đấy thôi
Nửa về nửa muốn ở đây
Về nhà nhớ bạn, ở đây nhớ nhà
Nực cười châu chấu đá xe
Tưởng rằng chấu ngã ai dè xe nghiêng
Thơ cùng tác giả
Thơ tương tự
- Ca Dao (Bounthanh Sirimoungkhoune)
- Ca Dao (Nguyễn Đức Lập)
- Ca Dao (Nguyên Phong)
- Ca Dao ( 182) (Bounthanh Sirimoungkhoune)
- Ca Dao (100) (Bounthanh Sirimoungkhoune)
- Ca Dao (101) (Bounthanh Sirimoungkhoune)
- Ca Dao (102) (Bounthanh Sirimoungkhoune)
- Ca Dao (103) (Bounthanh Sirimoungkhoune)
- Ca Dao (104) (Bounthanh Sirimoungkhoune)
- Ca Dao (105) (Bounthanh Sirimoungkhoune)