Biết Trang Bị Cho Mình

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Biết Trang Bị Cho Mình

Đừng sợ đêm nay ngọn gió vờn
Đẩy màn lam khói vắt đầu non
Khi trăng nửa độ vầng treo đó
Có thể mênh mang, gợn ánh hồn!

Đừng ngại hừng đông xám lững lờ
Từng hồi kéo tới khắp vườn thơ
Âm u bỗng chốc, rồi cơn đổ
Loãng nát làn hương, đoá vật vờ

Đừng ngán bôn ba nẻo dặm trường
Gót hài lữ thứ tiến về phương
Quá nhiều chằng chịt dây leo trải
Rải rác đó đây, khựng bước đường

Đừng tím hoàng hôn bầu ráng tắt
Sương mờ lởn vởn, lối mòn đi
Lại thêm điệp khúc hai bờ rậm
Não nuột âm vang, rỉ rả bề...!

Bởi rằng vạn vật lắm muôn hình
Luôn cứ chực chờ phủ chụp lên
Chấp nhận mà thôi, dòng nước bạc
Ngập đầy sóng vỗ dãy mông mênh

Hãy còn ý sống, còn mơ đan
Còn đổi với thay, luân chuyển dần
Yếu đuối, vô tình hay thụ động
Chỉ làm nghiêng ngả dưới mây giăng

Biết sẵn cho mình “Chiếc áo mưa”
Xa xăm hun hút, bóng câu đưa
Nếu như bất chợt vòm gom tụ...
Thong thả khoác lên tiếp tục mà...


23/12/2019
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized