Tác giả: Trần Đại - Trandaik
anh vẫn thế
vẫn ánh mắt một đồng cỏ hoang
vẫn đôi lông mày nhíu lại tìm nhau chưa duyên nợ
vẫn cái trán chồm tới tương lai chưa phục tùng dĩ vãng
mũi anh
môi anh
có còn nhớ mùi da mịn hay mãi nồng nàn dã thảo đồng hoa
anh vẫn vậy
những bóng người qua như mây loãng mất trong rừng
những nấm mộ tình chôn rỗng chiếc hòm không
những lời yêu cỡi trên lưng hơi rượu
và những nồng nàn khi ú ớ giữa cơn mơ
anh đã ghẹo mùa thu cho lá vàng cười trong gió
anh lại khiến mai đào khóc lóc giữa mưa xuân
anh bán nắng cho mùa đông ánh hồng rực rỡ
và cắt lưỡi mùa hè không một tiếng ve kêu
anh vẫn thế
mà lòng yêu ...
em vẫn thế !
dẫu chỉ là dấu lặng cô đơn trong bài nhạc anh ca
là dây thòng lọng tối nghĩa trong bài thơ anh viết
em, một lần anh đã giết
bằng hạnh phúc bên đời cạnh mé một vực sâu
anh vẫn thế
viết vào hồn em dòng thơ lãng mạn
khi em ngồi mãi cuộn sợi thời gian
vẫn ánh mắt một đồng cỏ hoang
vẫn đôi lông mày nhíu lại tìm nhau chưa duyên nợ
vẫn cái trán chồm tới tương lai chưa phục tùng dĩ vãng
mũi anh
môi anh
có còn nhớ mùi da mịn hay mãi nồng nàn dã thảo đồng hoa
anh vẫn vậy
những bóng người qua như mây loãng mất trong rừng
những nấm mộ tình chôn rỗng chiếc hòm không
những lời yêu cỡi trên lưng hơi rượu
và những nồng nàn khi ú ớ giữa cơn mơ
anh đã ghẹo mùa thu cho lá vàng cười trong gió
anh lại khiến mai đào khóc lóc giữa mưa xuân
anh bán nắng cho mùa đông ánh hồng rực rỡ
và cắt lưỡi mùa hè không một tiếng ve kêu
anh vẫn thế
mà lòng yêu ...
em vẫn thế !
dẫu chỉ là dấu lặng cô đơn trong bài nhạc anh ca
là dây thòng lọng tối nghĩa trong bài thơ anh viết
em, một lần anh đã giết
bằng hạnh phúc bên đời cạnh mé một vực sâu
anh vẫn thế
viết vào hồn em dòng thơ lãng mạn
khi em ngồi mãi cuộn sợi thời gian