Tác giả: Luân Tâm
Rừng chẳng còn cây đâu phải rừng?
Cây không hoa trái lá không xuân
Không em anh không còn anh nữa
Không cửa, không nhà đón người dưng?
Không mắt không môi không nói cười
Không tai không mũi không chút người
Không tim không óc không mơ mộng
Không tiếng thở dài không hên xui?
Còn lại chút gì trong gió mưa?
Trong màu áo mới chờ đón đưa
Trong môi mê gọi lời trăng gió
Trong tóc thơm đầy chuyện đời xưa?
Trời đất phân chia mấy cõi buồn?
Mấy bờ nước mắt, mấy đau thương
Mấy sông, mấy biển xanh rừng núi
Để gió thu nào nhặt chút hương?
Không anh em biết như thế nào?
Hai cánh tay trần trắng chiêm bao
Bờ vai còn dấu hôn thổn thức
Môi ướp đường phèn hay mía lau?
Hay chỉ còn trơ xác rong buồn?
Như lời rêu úa gọi mù sương
Như cây không lá, hoa không sắc
Như trái mãn cầu rơi xuống mương?
Em sẽ đi trên dãi Ngân Hà
Nhặt bao sao đẹp kết đèn hoa
Soi đường cổ tích tìm chăn gối
Hay gọi trăng non thăm rừng già?
Tay nhớ tay thương tay dỗ dành
Tay nào nhóm lửa suốt năm canh?
Tay nào quá điệu ghen hờn bướm?
Hay chỉ đi về áo rêu xanh?
Hai số không sao không giống nhau?
Hoài công kiệt sức đợi chiêm bao
Hai đầu trái đất người đâu mất
Môi đá thèm hôn bóng nắng nào?
Lênh đênh mây trắng kiếm mây vàng
Cánh cò hiền dịu cũng nhòa tan
Em còn phân nửa anh phân nửa
Nghìn kiếp cô đơn khóc lỡ làng?
Làm sao ghép lại được như xưa?
Chung bóng chung đôi yêu bốn mùa
Mặc kệ đói no quên cay đắng
Ngày say nắng ấm đêm giỡn mưa!
Tách ra một nửa còn như không
Thiếu cái xương sường điệu cong cong
Như đu đủ đực mơ ôm trái
Hoa lá xanh tươi chỉ đau lòng! (1)
Lận đận, long đong sóng bạc đầu,
Nửa vòng trái đất cháo xa rau
Thương vùng núi lửa không còn lửa
Thương bóng trăng già thèm mưa ngâu...
MD 11/24/05
Luân Tâm
(1) Cây đu đủ đực chỉ có lá, hoa mà không có trái được. Hình như hoa đu đủ đực cũng là một vị thuốc Nam?
Cây không hoa trái lá không xuân
Không em anh không còn anh nữa
Không cửa, không nhà đón người dưng?
Không mắt không môi không nói cười
Không tai không mũi không chút người
Không tim không óc không mơ mộng
Không tiếng thở dài không hên xui?
Còn lại chút gì trong gió mưa?
Trong màu áo mới chờ đón đưa
Trong môi mê gọi lời trăng gió
Trong tóc thơm đầy chuyện đời xưa?
Trời đất phân chia mấy cõi buồn?
Mấy bờ nước mắt, mấy đau thương
Mấy sông, mấy biển xanh rừng núi
Để gió thu nào nhặt chút hương?
Không anh em biết như thế nào?
Hai cánh tay trần trắng chiêm bao
Bờ vai còn dấu hôn thổn thức
Môi ướp đường phèn hay mía lau?
Hay chỉ còn trơ xác rong buồn?
Như lời rêu úa gọi mù sương
Như cây không lá, hoa không sắc
Như trái mãn cầu rơi xuống mương?
Em sẽ đi trên dãi Ngân Hà
Nhặt bao sao đẹp kết đèn hoa
Soi đường cổ tích tìm chăn gối
Hay gọi trăng non thăm rừng già?
Tay nhớ tay thương tay dỗ dành
Tay nào nhóm lửa suốt năm canh?
Tay nào quá điệu ghen hờn bướm?
Hay chỉ đi về áo rêu xanh?
Hai số không sao không giống nhau?
Hoài công kiệt sức đợi chiêm bao
Hai đầu trái đất người đâu mất
Môi đá thèm hôn bóng nắng nào?
Lênh đênh mây trắng kiếm mây vàng
Cánh cò hiền dịu cũng nhòa tan
Em còn phân nửa anh phân nửa
Nghìn kiếp cô đơn khóc lỡ làng?
Làm sao ghép lại được như xưa?
Chung bóng chung đôi yêu bốn mùa
Mặc kệ đói no quên cay đắng
Ngày say nắng ấm đêm giỡn mưa!
Tách ra một nửa còn như không
Thiếu cái xương sường điệu cong cong
Như đu đủ đực mơ ôm trái
Hoa lá xanh tươi chỉ đau lòng! (1)
Lận đận, long đong sóng bạc đầu,
Nửa vòng trái đất cháo xa rau
Thương vùng núi lửa không còn lửa
Thương bóng trăng già thèm mưa ngâu...
MD 11/24/05
Luân Tâm
(1) Cây đu đủ đực chỉ có lá, hoa mà không có trái được. Hình như hoa đu đủ đực cũng là một vị thuốc Nam?