Tác giả: Hoàng Phy
Anh gọi mãi nhưng cửa lòng em khép kín.
Tím hồn anh tím cả trời đông.
Yêu thương kia anh đem vào tim cất giữ.
Tim vỡ mất rồi anh biết gửi về mô.
Đời đéo đẹp em ơi đời đéo đẹp.
Anh hận đời như hận kẻ vong ơn.
Bởi vì đời mà tình mình tan tác.
Bởi vì đời anh lạc bước xa em.
Chiều se lạnh ru buồn vào đôi mắt.
Gió heo may réo gọi nhớ thương về.
Để anh biết anh vẫn đang tồn tại.
Vẫn yêu em như ngọn lửa than hồng.
Dù số kiếp chẳng nên duyên chồng vợ.
Anh vẫn chờ như nắng hạ chờ xuân.
Tím hồn anh tím cả trời đông.
Yêu thương kia anh đem vào tim cất giữ.
Tim vỡ mất rồi anh biết gửi về mô.
Đời đéo đẹp em ơi đời đéo đẹp.
Anh hận đời như hận kẻ vong ơn.
Bởi vì đời mà tình mình tan tác.
Bởi vì đời anh lạc bước xa em.
Chiều se lạnh ru buồn vào đôi mắt.
Gió heo may réo gọi nhớ thương về.
Để anh biết anh vẫn đang tồn tại.
Vẫn yêu em như ngọn lửa than hồng.
Dù số kiếp chẳng nên duyên chồng vợ.
Anh vẫn chờ như nắng hạ chờ xuân.