Tác giả: Đỗ Mỹ Loan
Bước vội ra đi
Không lời từ giã
Hành trang mang theo tất cả
Chỉ mỗi câu lục dỗi hờn giấu mặt lặng câm
Trốn chạy mùa thu
Lặng lẽ
Âm thầm
Ta đi về nơi quanh năm ầm ào tiếng sóng
Hồn thơ như lắng đọng
Giữa mờ mịt núi đồi
Giữa trống vắng lạ xa
Đường cao tốc băng băng nghiêng mắt ngắm thiên hà
Đèn ngợp sắc màu che hết mấy vì tinh tú
Gọi tên người trong cơn cuồng phong bão dữ
Xa thật rôi.. thăm thẳm đếm cô liêu
Gọi lại cơn gió chiều
Nhờ chuyển đến người vài lời thăm hỏi
Gió đỏng đảnh hôn lên tóc rối
Rồi lượn lờ vút cánh bay nhanh
Câu lục buồn hiu đợi tiếng dỗ dành
Câu bát ở đâu nghìn trùng xa cách?
Vần sáu tám ủ ê hờn trách
Bởi vì ai phượng vắng loan mong?
Trốn chạy mùa thu
Hay trốn chạy nỗi lòng?
Hơn ba giờ bay…bao nhiêu là hải lý
Nhắm mắt lại quên nỗi buồn vạn kỷ
Phút xao lòng giọt đắng chợt tuôn rơi…
Không lời từ giã
Hành trang mang theo tất cả
Chỉ mỗi câu lục dỗi hờn giấu mặt lặng câm
Trốn chạy mùa thu
Lặng lẽ
Âm thầm
Ta đi về nơi quanh năm ầm ào tiếng sóng
Hồn thơ như lắng đọng
Giữa mờ mịt núi đồi
Giữa trống vắng lạ xa
Đường cao tốc băng băng nghiêng mắt ngắm thiên hà
Đèn ngợp sắc màu che hết mấy vì tinh tú
Gọi tên người trong cơn cuồng phong bão dữ
Xa thật rôi.. thăm thẳm đếm cô liêu
Gọi lại cơn gió chiều
Nhờ chuyển đến người vài lời thăm hỏi
Gió đỏng đảnh hôn lên tóc rối
Rồi lượn lờ vút cánh bay nhanh
Câu lục buồn hiu đợi tiếng dỗ dành
Câu bát ở đâu nghìn trùng xa cách?
Vần sáu tám ủ ê hờn trách
Bởi vì ai phượng vắng loan mong?
Trốn chạy mùa thu
Hay trốn chạy nỗi lòng?
Hơn ba giờ bay…bao nhiêu là hải lý
Nhắm mắt lại quên nỗi buồn vạn kỷ
Phút xao lòng giọt đắng chợt tuôn rơi…