Tỉnh Thức

Tác giả: Nguyễn Đình Hiệp

Lặn ngụp lâu rồi ở bến mê,
Các con quên hết chốn đi về,
Một hôm tỉnh thức đường muôn lối,
Lạc bước sao về những tái tê!

Chập chờn trong vô biên tọa tĩnh thiền,
Lòng vắng lặng hư vô miền lữ khách,
Đứt nối chuỗi ngày dài trong tự bạch,
Trong mơ màng sương khói cõi trùng thiên.

Nghiệm mãi mới hay mình còn duyên,
Cảm xúc cuộc đời vẫn mới nguyên,
Đây cõi ta bà như quán trọ,
Thử thách con tim chọn lối nào.

Sống tràn năng lượng, chí thanh cao,
Tâm tính hiền lương đáng tự hào,
Việc xấu tránh xa không màng đến,
Việc tốt hăng say góp sức vào.

Gương kia sáng bụi trần vẫn bám,
Tiền của kia cứ cám dỗ anh,
Kiếp trầm luân dỗ dành anh phạm,
Để vô tư chà nhám tâm hồn.

Đứng bên sông ngắm thôn làng vắng,
Bóng chiều xa nhuộm trắng khung trời,
Rõ ràng cảm giác chơi vơi,
Chờ mong tĩnh tại buông lời trấn an.

Đưa tay chạm nút vàng mộng ảo,
Chờ ai thương lảo đảo tâm linh,
Xót xa mình vẫn yêu mình,
Trần thân nhận chịu tự tình thôi miên.

Tự huyễn hoặc tiên thiên đốn ngộ,
Thoát trần ai dạo phố bồng lai,
Ngỡ ngàng đạt đạo một mai,
Phù vân bảng lãng thiên nhai động đào.

(27/3/2021)
Chưa phân loại
Uncategorized