Tiếng Buồn Phương Nam

Tác giả: Nguyên Thạch

Tôi có người em gái sinh viên.
Buồn ngắm sương mờ chiều Tây Nguyên.
Đôi mắt xa xăm sầu ngấn lệ.
Em có bao giờ phút bình yên.

Những mùa giá lạnh gió đông sang.
Rải rác đường mơ thảm lá vàng.
Đếm bước hoang vu đường Tổ Quốc.
Lơ lửng vần trăng lạc bước ngàn.

Đêm ở Buôn Ma trời ai oán.
Tiếng Quốc ngân nga một điệu buồn.
Trường sơn mờ hiện hồn dũng sĩ.
Tàn trăng mài kiếm lệ sầu tuôn.

Đứa ở Sài Gòn theo dòng lũ.
Có biết Quê hương khóc nghẹn ngào.
Tôi ghé Dak-Nông hôn mảnh đất.
Mất dầu chè xanh dậy niềm đau.

Tôi biết em thương dân mình lắm.
Xót cả thân em muối trộn rau.
Mì tôm hai bữa thân rã rượi.
Nhìn đám tham quan mắt hận trào.

Những lúc thấy buồn năm bảy đứa
Quán thân dụm lại kể nhau nghe.
Dăm ba câu chuyện tuồng dốt nát.
Thằng lùn thằng đểu trí tuệ què.

Thu ở quê mình thu buồn lắm.
Tơi tã lang thang những mảnh đời.
Di chúc lọc lừa đầy ảo vọng.
Chủ nghĩa oan khiêng khéo vẽ vời.

Xác xơ gác trọ nằm trên gạch.
Ra ngõ quê hương một cõi tù.
Mơ một ngày mai trời hy vọng.
Dẫu biết chỉ là mộng viễn du.

Đón dáng em thơ trước cổng trường.
Tiều tụy dáng thu cảm lòng thương.
Vắt túi trao em dăm tiền lẻ.
Nỗi lòng quặn thắt ôi quê hương.

Bao giờ Đất Nước không còn giặc.
Là lúc đồng xanh lúa trổ cờ.
Ngày tàn bạo chúa không xa lắm.
Nắm tay ta sống lại đời thơ.

Nguyên Thạch
Chưa phân loại
Uncategorized