Thư Hồi Âm - Bài Thơ Đôi Dép

Tác giả: Trần Mạnh Hùng

Thư anh gởi nhắn nhủ tôi về chuyện tình đôi dép.
Nhưng thưa anh. Tôi không đồng ý với anh.
Anh yêu tôi trong tình cảm chân thành.
Cùng trách nhiệm trong tình yêu tinh khiết.
Đáp lại tình anh với tấm lòng tha thiết.
Khi yêu anh tôi lo lắng vô bờ.
Sáng, trưa, chiều, tôi hay nghĩ vẩn vơ.
Anh có khỏe, được bình an không nhỉ.
Đêm nay lạnh anh bôn ba xuôi đường vạn lý.
Nhớ, yêu anh trong giấc ngủ bất an.
Thương quá đi thôi, anh yêu quý muôn vàn.
Anh có biết đêm nay tôi bật khóc.
Khi biết tình mình không như lời hẹn ước.
Anh đổi thay hay hoàn cảnh đẩy đưa.
Anh có bao giờ thương nhớ một chiều mưa.
Không nuối tiếc trao anh tình trong trắng.
Đọc thư anh nghe tim mình buốt lạnh.
Anh tung hô, ca ngợi tình đôi dép vô tri.
Thư anh viết
"Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ."
" Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước."
Anh ạ ! Tôi nghe tim mình nhức buốt.

Tự hỏi rằng :

" Có yêu nhau đâu " sao thành vợ thành chồng.
" Có yêu nhau đâu" Ai buộc phải thủy phải chung.
" Có yêu nhau đâu " Ai bắt phải chung vai trách nhiệm.

Và phân vân
Khi tôi không nhìn thấy ĐỨC HY SINH trong trang thư anh viết.
Vì đó là cỗi nguồn, mạch sống của tình yêu.
Không có HY SINH đừng đòi hỏi TÌNH YÊU.
Dù triệu triệu lời ca cũng trở thành rỡng tuếch.

Tôi hiểu:

Những gì anh ca tụng là mật đường bánh vẽ.
Anh muốn tôi làm những gì trong thư anh kể lể.
Là Phải âm thầm lặng lẽ sống bên anh.
Là phải tuân hành câm nín, lệ thuộc nơi anh.
Phải sống vui bên anh suốt đời... Khi tất cả trở thành bi đát.
Anh lý tưởng hóa... Thêu dệt một tình yêu chết.
Như " Đôi dép vô tri khắng khít song hành.
Như chiếc bóng suốt cuộc đời vô cảm lạnh băng.

Anh ao ước :
" Hai mảnh đời thầm lặng bước song song."
" Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc."
Của đời sống vô hồn, vô tình, vô tri, vô giác

Anh lầm tôi không phục tùng như anh tưởng.

Thưa anh!

Tình tôi dâng tràn như sức sóng.
Sóng sô bờ quét sạch. . . dọn đường đi.

Viết thay cho một người

Trần Mạnh Hùng
Chưa phân loại
Uncategorized