Tác giả: Phù Phiếm
Khi Đời Chưa Khổ
Mưa đọng hạt quay cuồng trên thơ cũ. ngồi lặng yên nghe bão dấy trong lòng. xưa thật xưa ta còn ở ngày trong. môi em đó làm mùa xuân tỉnh giấc...
Khoắng Cái Hư Vô
Em chải tóc ở bên bờ khát vọng. ta vô tâm ngăn nước ở trên ngàn. để xa nhau thôi còn một lang thang. ngồi trên cát ta dầm sầu khoắng ảnh. chẳng...
Không Bóng Người Bốn Góc
Tôi nhớ tôi và khiêng lên dốc đá. ngồi dựa lưng ngó khắp được buổi chiều. ngày hoàng hôn buồn bã biết bao nhiêu. không tiếng gọi ơ thờ ma chồm dậy...
Ngậm Ngùi Vào Thơ
Nhìn vách đời lửng lơ thơ vài chữ. nhớ tình mình như ngày có ngày không. nằm thầm như vô ngã như thánh thần. buồn chui vào tiếng hát vờ ru mộng...
Ngất Ngưởng Tôi ( Mắt Ngược Lòng Đời )
Chân đi lụng thụng lê trên đất. áo xổ lung tung quét theo đời. gieo tiếng đồng tiền vơ nụm giấy. tình, thơ cũng vào đấy mà thôi. gõ tiếng kiềng...
Nguyên Tiêu
Chỗ ta về giòng sông không ranh giới. phải trái đời trôi trắng một vết thương. chữ uyên ương chỉ còn dấu vô thường. chẳng hương khói nên nỗi đau...
Nhạt Màu Son
Giữa xứ ăn năn quên thanh lịch. lạc trong thương nhớ nhạt mầu son. ngày và ngày vẫn ngồi trầm mặc. buồn phiền ai hiểu được đá tròn. xác thân...
Nhói Chua Chát Rồi Quên
Cười hóa đá đêm trường thành vọng. củi tương lai ta đốt sưởi tim nay. hoa trôi chẩy trong thiên hà cõi ấy. sóc ngồi đây đợi cây lá ra chồi...