Tác giả: Nguyễn Bắc Sơn
Biển Lặng Vầng Trăng
Cuối đời thi sĩ ra nhìn biển Thương mùa đông sóng bạc đầu rồi Chí lớn mộng con đều ảo hóa Còn lại giòng sông với mình tôi Tráng sĩ mài gươm dưới ánh..
Bỏ Xứ
Mười năm nhỉ, mười năm khuất nhục. ngồi khua ly trong quán cô hồn. cô độc quá người thanh niên khí phách. trời đất bao la mà không chỗ...
Cãi Phật
Phật bảo đời người như bể khổ. ta cười sướng khổ bổ sung nhau. còn sống còn vui còn múa hát. khổ đau như nước chảy qua...
Chiến Tranh Và Tôi
Lòng suối cạn phơi một bầy đá cuội. rừng giáp rừng gío thổi cỏ lông măng. đoàn quân anh đi những bóng cọp vằn. gân mắt đỏ lạnh như tiền sắc mặt...
Chuyện Hai Bố Con Tôi
Cái ngu đần của kẻ thông minh. là Cái đó chính là Cái đó. bố qua đời đúng năm năm. tôi viết bài thơ này. để tâm sự cùng một người khuất núi. thuở...
Diệu Âm
Mắt người như cánh hoa sen xanh. mắt của rừng nai mắt của tình. một sáng ta về ngây ngất nhớ. âm thầm thu phát những âm...
Giai Nhân Và Sách Vở
Ta đọc ba ngàn quyển sách. xong rồi chẳng nhớ điều chi. ta chỉ nhìn em một cái. sao mà nhớ đến mê...
Hoa Quì Vàng Lạnh Pleiku
Đứng trên núi thấy hàng đèn thị trấn. là thấy mình buốt lạnh mấy nghìn năm. vì đêm nay trời đất lạnh căm căm. nên chợt nhớ chút lửa hồng...
Hoàng Hậu
Các bà hoàng hậu nghìn xưa. rủ nhau ra chợ bán mua phiêu bồng. khổ đau non nước chập chồng. các bà hoàng hậu phập phồng bán...
Kẻ Chịu Chơi
Ta đứa trẻ chơi đùa cùng nhật nguyệt. nằm lim dim bên bãi cỏ bờ sông. thấy thương yêu một thế giới đại đồng. con cá nhỏ đớp vầng trăng ẩn...