Nỗi Niềm Một Thuở

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Nỗi Niềm Một Thuở

Có một khoảng tôi vào bao xóm vắng
Với nỗi niềm nằng nặng nhớ hương xưa
Chân thả bước, ngân nga bài dĩ vãng
Tìm phôi pha hụt hẫng mộng ngày qua...

Những khuôn trăng toả ngà thời xuân trẻ
Giờ ít nhiều quạnh quẽ cuốn lên trăng
Nước cuộn siết chảy phăng luồng ngả rẽ
Lững lờ trôi nhè nhẹ dãy lăn tăn

Cũng vài người vượt ngàn leo đỉnh núi
Biến lạnh lùng, lầm lũi cứ mà leo
Đậm khắng khít thuở nào cùng vun xới
Nay âm thầm gửi lại áng mây treo

Những kẻ khác hẩm hiu vòng mệnh số
Phút giây nầy ánh tỏ khuất chìm đâu
Lóng lánh rằm đêm nào giăng lối ngõ
Sớm rụng bờ, vò võ tím canh thâu...

Vương vấn cũ, dâng trào nơi tâm khảm
Thăm đó đây, sưởi ấm mảnh linh hồn
Để rồi thấy chập chờn màn u ám
Kéo mịt mù chầm chậm phủ hoàng hôn

Kể từ đó Ai còn, Ai đã mất
Tôi gói vào giữ cất giữa buồng tim
Sông lặng lẽ, bóng thuyền dần xa lắc
Vườn lụn tàn phảng phất chuỗi dư hương

Mấy mươi năm con đường nhiều kỷ niệm
Lắm bao lần xao xuyến cõi lòng tôi
Cánh thời gian muôn đời luôn vỗ hướng
Biển trắng ngần, bọt cuốn rã trùng khơi...


14/10/2019
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized