Tác giả: Thiên Hùng
Như có phải từ ngàn xưa Lưu Nguyễn
Lạc đến nơi gọi Nước Nhược Non Bồng
Gặp Tiên nương cùng thề non hẹn biển
Thơm môi hồng say khướt ngọn thu phong
Để một hôm lang thang hoàng hôn muộn
Tôi tình cờ nhặt được những dòng thơ
Bên con suối lộng hình soi gương nước
Từ Tiên nương ngồi xõa tóc bên bờ
Chiếc tiêu ngọc trên môi nàng rung nhẹ
Khúc "Phụng Cầu" nhòa nắng nhạt buông lơi
Khơi nỗi nhớ vượt không gian vời vợi
Đọng trong tôi mờ ảo giấc mơ đời
Nhưng đâu chỉ có tích xưa thần thoại
Và Tiên nương đâu chỉ ở Đào Nguyên
Mà nơi đây từng vần thơ kết nối
Với tôi, Tiên đã xuống thế gian rồi
Theo con suối nước về nơi xa thẳm
Giao cảm nầy tôi gởi đến cho em
Em
Nàng Tiên thơ mê đắm
Của riêng tôi... một thuở mộng trăng đèn !
Lạc đến nơi gọi Nước Nhược Non Bồng
Gặp Tiên nương cùng thề non hẹn biển
Thơm môi hồng say khướt ngọn thu phong
Để một hôm lang thang hoàng hôn muộn
Tôi tình cờ nhặt được những dòng thơ
Bên con suối lộng hình soi gương nước
Từ Tiên nương ngồi xõa tóc bên bờ
Chiếc tiêu ngọc trên môi nàng rung nhẹ
Khúc "Phụng Cầu" nhòa nắng nhạt buông lơi
Khơi nỗi nhớ vượt không gian vời vợi
Đọng trong tôi mờ ảo giấc mơ đời
Nhưng đâu chỉ có tích xưa thần thoại
Và Tiên nương đâu chỉ ở Đào Nguyên
Mà nơi đây từng vần thơ kết nối
Với tôi, Tiên đã xuống thế gian rồi
Theo con suối nước về nơi xa thẳm
Giao cảm nầy tôi gởi đến cho em
Em
Nàng Tiên thơ mê đắm
Của riêng tôi... một thuở mộng trăng đèn !