Tác giả: Đỗ Mục
Phồn hoa sự tán trục hương trần Lưu thủy vô tình thảo tự xuân Nhật mộ đông phong oán đề điểu Lạc hoa do tự trụy lâu nhân Dịch Nghĩa Những việc phồn hoa đă tan tác theo lớp bụi thơm Nước vô tình chảy cỏ cứ việc tự tươi thắm Chiều về chim kêu ai oán trong gió đông Hoa rụng mà còn như người nào (năm xưa) nhảy xuống lầu Dịch Thơ Kim Cốc Viên Phồn hoa tan tác bụi trần Vô tình nước chảy cỏ xuân tươi màu Gió đông ai oán chim sầu Hoa rơi giống kẻ rơi lầu ngày xưa Bản dịch: Trần Trọng San Việc bộn rộn làm xong hóng mát Nước chảy vô tình mượt cỏ xuân Gió chiều chim hót xa gần Hoa rơi tựa khách gieo thân trên lầu Bản dịch: Trần Trọng Kim Mộng đẹp như bụi trần Nước chảy vẫn vô tình Chim chiều kêu ai oán Hoa rơi tựa kiếp người Mộng đời tan tác bụi trần bay Nước chảy vô tình cỏ vẫn tươi Chiều đông gió lạnh chim ai oán Lá rụng hoa rơi một kiếp người Bản dịch: Vũ Văn Hiệu Chú thích: - Kim Cốc viên: ở huyện Lạc Dương, tỉnh Hà Nam. Đời Tấn, nhà hào phú Thạch Sùng có người thiếp xinh đẹp tên là Lục Châu. Tôn Tú yêu cầu Thạch Sùng tặng cho người thiếp này, Thạch Sùng khước từ. Vì việc này Thạch Sùng bị Tôn Tú gièm pha với Triệu Vương Luân và bị giết chết . - Trụy lâu nhân: Thạch Sùng đang yến tiệc trên lầu, bị Tôn Tú gièm quân lính lại bắt tội, Thạch Sùng nói với người thiếp Lục Châu: Ta vì nàng mà đắc tội với người. Lục Châu khóc thưa: Xin chết trước mặt chàng. Bèn nhảy xuống lầu tự tử .