Một Thời Dĩ Vãng

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Một Thời Dĩ Vãng

Trầm lặng lẽ dưới ráng chiều lưng lửng
Công viên buồn nuốt chửng bóng người lo
Băng đá trống nãy giờ thay mấy chỗ
Mà nghĩ thì chẳng mở được gì ra...

Cả một khối mịt mờ dầy bao phủ
Con chim què trăn trở mảnh vườn hiu
Nhìn diệu vợi giăng nhiều giông bão tố
Ngẫm sức nầy còn vỗ cánh bao nhiêu

Quanh bốn phía tiêu điều phơi lá cỏ
Tím chơ vơ cố rỉa tấm thân tàn
Mong nhiệt ửng loang dần từng thớ thịt
Dưỡng sức mòn khoẻ bật vượt thang thênh...

Lạc giữa cõi mông mênh đêm cuối tháng
Khuất vầng trăng cũng chẳng loé vì sao
Khắp không gian phủ màu đen tối sẫm
Nỗi băn khoăn trĩu nặng, chuỗi canh thâu

Nhướng toé mắt nhưng nào đâu rõ thấy
Giọt cạn cùng đã chảy tận cùng nơi
Chóp đỉnh ngạn chơi vơi, niềm tê tái
Hứng sương mờ quyện lấy lững lờ trôi...

Dòng lận đận, dập vùi rơi đáy vực
Sóng cuộn cuồn từng lúc đẩy về xa
Lắm bao phen ngỡ là chìm lỉm nước
Giẫy giụa bường kéo ngược tử thần qua

Khoảng đời dài của ta là vậy đó
Rụng vạt trời vò võ góc rêu phong
Rớt lênh đênh, bềnh bồng theo ngọn gió
Tấp được bờ nhờ có nghĩa tình trong...


14/11/2019
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized