Tác giả: Dũng Lê Ngọc
MỘT CÕI ĐI VỀ - CUỘC ĐỜI EM
----------"Lê Ngọc Dũng "--------------
*Thập thức , Kiều Ô Thước ,Ngũ độ thanh
*Lục thanh vi thủ , ngũ thanh vi vận
*Bát vận đồng âm ( mỗi thức) ,không trùng từ.
(1)
Từ khi cặp sách đã yêu nàng
Lặng lẽ vươn mình khởi ý vang
Bởi học nhiều hôm chờ giữa sáng
Vì thương lắm bữa đợi bên đàng
Can trường phủ kín thân hình rạng
Dũng cảm tô hồng số phận sang
Biết tuổi đời em còn hẹp quãng
Mà anh MÃI KHỔ héo hon càng
(2)
MÃI KHỔ nên thần quyết tạo giông
Rèn cam chẳng sợ nắng mưa chồng
Trăm ngày vẫn ước duyên tình mọng
Vạn buổi luôn gìn nghĩa đức trong
Để mỗi trầm luân hòa ngọn sóng
Là muôn cảnh giới quyện trang lòng
Tâm bền mặc gió hay trời thõng
Trí vững KIÊN CƯỜNG triệu kẻ mong
(3)
KIÊN CƯỜNG thắp tỏ chuyện hằng đơ
Hạnh phúc gần thôi chả loãng mờ
Rẽ đoạn thư nhàu chia điểm nhớ
Têm vầng cội sáng ủ niềm mơ
Phòng cô gối lẻ rừng hoang đỡ
Hẻm vắng giường đơn cõi mộng chờ
Tiết ngột đông về hoa mãn nở
Thôi đành ẨN DẬT hóa bùn nhơ
(4)
ẨN DẬT vài xuân rã trắng đầu
Chôn vùi kỉ niệm ngỡ chìm sâu
Đò xưa quạnh quẽ ngồi hiên thấu
Bạn cũ đìu hiu đứng biển rầu
Đó dãy thơ buồn vang cổ dậu
Kia làn nhạc tủi khóc bờ dâu
Lời ca nặng chữ nghiền sao đẩu
LỮ KHÁCH rồi thua tẻ nhạt mầu
(5)
Oằn vai LỮ KHÁCH nổi như thường
Nấc nghẹn bao mùa dẫu đổ tương *
Lạc lõng vườn loan thầm đổi hướng
Thờ ơ mạch uyển khẽ thay đường
Kinh thành rực rỡ mâm mồi thưởng
Lãng tử tơi bời chén rượu vương
Thủ bút choàng câu đùa gã ngượng
Bình sinh mãnh hổ kém KHÔN LƯỜNG.
(6)
Bọn cướp KHÔN LƯỜNG bẻ gãy hoa
Thù in nét mặt lão nông già
Im lìm khách trọ ...ôi bìu giả
Khắc khoải cung đàn .. hỡi giặc xa
Khoảnh khắc vừa trôi dìu dịu ngã
Thời gian cũng lở đớn đau bà
Rơi từng tảng lệ ưu sầu quá
TĨNH MỊCH nguyên lầu phải cố va
(7)
Chiều thu TĨNH MỊCH đám Tây* về
Nhụy vỗ điêu tàn trải cuối đê
Giẫm cánh rừng non hừng hực kể
Càn ly tửu ngọt xốn xang kề
Bao tầng nến lụi anh Chuồn lễ
Những phút giây tàn ả Nhạn phê
Xả oán bằng lông đà rõ tệ
Đùi rung mắt vểnh độn VUÔNG BỀ
(8)
Lý tưởng VUÔNG BỀ giã biệt anh
Dồn cao nhịp lỗi phất phơ cành
Phiêu hình giũ ấm dăm vùng lạnh
Thả bóng pha mềm một bãi xanh
Não cuội tìm đôi ghì lún mảnh
Vầng trăng vẽ nửa dọi lay mành
Như vừa gội loáng êm đềm cảnh
Lọn tóc NHU MÌ thoảng nõn tranh.
(9)
NHU MÌ trước ruộng nhẵn vòng eo
Hỏa tuyến người em dẫu ngoặt nghoèo
Giã ngực tan tành lưu luyến nẻo
Đưa nòng ngớ ngẩn võ vàng keo
Sa trường thuở ấy lưu đầy sẹo
Cuộc sống giờ đây ủ đẫm keò
Khó nghiệp tiều phu đầu bạc bẽo
Quay cuồng BẠT KIẾP lỡ lầm theo
(10)
Hảo hữu công thành BẠT KIẾP say
Thuyền đi nghịch bão nể nang bày
Lưng dài bốn bể ngăn loài chạy
Trán rộng ba miền đuổi lũ bay
Dựng cửa bào sân tiền chất dãy
Dành nhân giữ phước lộc vun mày
Tôn thờ mánh dại ra vào tẩy
Sĩ diện chăng là tánh lẩn cây?
Đăk Nông ... 19/9/2018
----------"Lê Ngọc Dũng "--------------
*Thập thức , Kiều Ô Thước ,Ngũ độ thanh
*Lục thanh vi thủ , ngũ thanh vi vận
*Bát vận đồng âm ( mỗi thức) ,không trùng từ.
(1)
Từ khi cặp sách đã yêu nàng
Lặng lẽ vươn mình khởi ý vang
Bởi học nhiều hôm chờ giữa sáng
Vì thương lắm bữa đợi bên đàng
Can trường phủ kín thân hình rạng
Dũng cảm tô hồng số phận sang
Biết tuổi đời em còn hẹp quãng
Mà anh MÃI KHỔ héo hon càng
(2)
MÃI KHỔ nên thần quyết tạo giông
Rèn cam chẳng sợ nắng mưa chồng
Trăm ngày vẫn ước duyên tình mọng
Vạn buổi luôn gìn nghĩa đức trong
Để mỗi trầm luân hòa ngọn sóng
Là muôn cảnh giới quyện trang lòng
Tâm bền mặc gió hay trời thõng
Trí vững KIÊN CƯỜNG triệu kẻ mong
(3)
KIÊN CƯỜNG thắp tỏ chuyện hằng đơ
Hạnh phúc gần thôi chả loãng mờ
Rẽ đoạn thư nhàu chia điểm nhớ
Têm vầng cội sáng ủ niềm mơ
Phòng cô gối lẻ rừng hoang đỡ
Hẻm vắng giường đơn cõi mộng chờ
Tiết ngột đông về hoa mãn nở
Thôi đành ẨN DẬT hóa bùn nhơ
(4)
ẨN DẬT vài xuân rã trắng đầu
Chôn vùi kỉ niệm ngỡ chìm sâu
Đò xưa quạnh quẽ ngồi hiên thấu
Bạn cũ đìu hiu đứng biển rầu
Đó dãy thơ buồn vang cổ dậu
Kia làn nhạc tủi khóc bờ dâu
Lời ca nặng chữ nghiền sao đẩu
LỮ KHÁCH rồi thua tẻ nhạt mầu
(5)
Oằn vai LỮ KHÁCH nổi như thường
Nấc nghẹn bao mùa dẫu đổ tương *
Lạc lõng vườn loan thầm đổi hướng
Thờ ơ mạch uyển khẽ thay đường
Kinh thành rực rỡ mâm mồi thưởng
Lãng tử tơi bời chén rượu vương
Thủ bút choàng câu đùa gã ngượng
Bình sinh mãnh hổ kém KHÔN LƯỜNG.
(6)
Bọn cướp KHÔN LƯỜNG bẻ gãy hoa
Thù in nét mặt lão nông già
Im lìm khách trọ ...ôi bìu giả
Khắc khoải cung đàn .. hỡi giặc xa
Khoảnh khắc vừa trôi dìu dịu ngã
Thời gian cũng lở đớn đau bà
Rơi từng tảng lệ ưu sầu quá
TĨNH MỊCH nguyên lầu phải cố va
(7)
Chiều thu TĨNH MỊCH đám Tây* về
Nhụy vỗ điêu tàn trải cuối đê
Giẫm cánh rừng non hừng hực kể
Càn ly tửu ngọt xốn xang kề
Bao tầng nến lụi anh Chuồn lễ
Những phút giây tàn ả Nhạn phê
Xả oán bằng lông đà rõ tệ
Đùi rung mắt vểnh độn VUÔNG BỀ
(8)
Lý tưởng VUÔNG BỀ giã biệt anh
Dồn cao nhịp lỗi phất phơ cành
Phiêu hình giũ ấm dăm vùng lạnh
Thả bóng pha mềm một bãi xanh
Não cuội tìm đôi ghì lún mảnh
Vầng trăng vẽ nửa dọi lay mành
Như vừa gội loáng êm đềm cảnh
Lọn tóc NHU MÌ thoảng nõn tranh.
(9)
NHU MÌ trước ruộng nhẵn vòng eo
Hỏa tuyến người em dẫu ngoặt nghoèo
Giã ngực tan tành lưu luyến nẻo
Đưa nòng ngớ ngẩn võ vàng keo
Sa trường thuở ấy lưu đầy sẹo
Cuộc sống giờ đây ủ đẫm keò
Khó nghiệp tiều phu đầu bạc bẽo
Quay cuồng BẠT KIẾP lỡ lầm theo
(10)
Hảo hữu công thành BẠT KIẾP say
Thuyền đi nghịch bão nể nang bày
Lưng dài bốn bể ngăn loài chạy
Trán rộng ba miền đuổi lũ bay
Dựng cửa bào sân tiền chất dãy
Dành nhân giữ phước lộc vun mày
Tôn thờ mánh dại ra vào tẩy
Sĩ diện chăng là tánh lẩn cây?
Đăk Nông ... 19/9/2018