Tác giả: Huỳnh Gia
Mình Ta đi giữa mênh mông
Lụa là một cõi hư không nát nhàu
Vừa hay con sóng dâng trào
Xoáy tròn nỗi nhớ khát khao bến chờ
Chiều rơi hạt nắng bơ vơ
Bên song ru mãi giấc mơ lạc loài
Trái sầu vừa rụng hôm nay
Trên nền ký ức u hoài bóng mây
Vừa hay đêm trả cho ngày
Nụ hôn chưa trọn đã đầy xót xa
Đã đành nắng nhạt - mưa pha
Ơ ..! màu mắt lệ chan hoà - do đâu ?
Hoang vu khoảng trống không màu
Ta thênh thang giữ niềm đau - lặng thầm ...
Đông lùa giá rét căm căm
Có thương chi bóng dư âm co tròn
Sá gì nỗi nhớ cỏn con
Mà lay lắt đến hao mòn con tim
Mộng tương tư đậm vết son
Ta nâng niu giữa lối mòn vắng tanh
Đứt rồi mối chỉ mỏng manh
Mảnh pha lê vỡ tan tành bên Ta
Ngẩn ngơ giữa chốn phong ba
Ta chèo chống mãi - chưa qua tháng ngày
Huỳnh Gia
Lụa là một cõi hư không nát nhàu
Vừa hay con sóng dâng trào
Xoáy tròn nỗi nhớ khát khao bến chờ
Chiều rơi hạt nắng bơ vơ
Bên song ru mãi giấc mơ lạc loài
Trái sầu vừa rụng hôm nay
Trên nền ký ức u hoài bóng mây
Vừa hay đêm trả cho ngày
Nụ hôn chưa trọn đã đầy xót xa
Đã đành nắng nhạt - mưa pha
Ơ ..! màu mắt lệ chan hoà - do đâu ?
Hoang vu khoảng trống không màu
Ta thênh thang giữ niềm đau - lặng thầm ...
Đông lùa giá rét căm căm
Có thương chi bóng dư âm co tròn
Sá gì nỗi nhớ cỏn con
Mà lay lắt đến hao mòn con tim
Mộng tương tư đậm vết son
Ta nâng niu giữa lối mòn vắng tanh
Đứt rồi mối chỉ mỏng manh
Mảnh pha lê vỡ tan tành bên Ta
Ngẩn ngơ giữa chốn phong ba
Ta chèo chống mãi - chưa qua tháng ngày
Huỳnh Gia