Mênh Mang Da Diết

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

MÊNH MANG DA DIẾT

Hú nữa đi...
Thổi mạnh lên nữa đi! Kéo tràn lan tới nữa đi...
Nhiều thật nhiều nữa đi! Hỡi gió!
Để chiều nay lạnh rồi lối ngõ, được cái lạnh dầy thêm...

Cho một trái tim
Một trái tim tình đà se sắt
Cóng tê rần, bần bật buốt luồn sâu
Thấm dần đớn đau, sơ cứng nhịp sầu mà thôi rung chuyển

Bởi có còn chi ẩn hiện
Ảnh bóng hình lưu luyến chuỗi ngày qua
Dưới nắng xế tà hay đêm trường vắng lặng...
Khiến cõi lòng, kẻ trĩu nặng nhớ về xa

Giờ tất cả chỉ là
Tiếng đàn tỳ bà
Âm vang từ thời cổ đại
Quyến rũ hồn mê mải bước chân mơ

Đi tìm cái thẫn thờ
Đi tìm cái vật vờ
Làm héo hắt bơ phờ, mệt mỏi
Dưới quạnh tàn nhức nhối lạc chơi vơi

Nay biết khóc hay cười
Mừng vui hay nối tiếc
Thế mà sao khúc biệt một cung đàn
Cứ trỗi điệp từng cơn, khiến kẻ đã buồn lại thêm buồn da diết...


22/12/2020
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized